Len lỏi vào đâu đó trong ngôi nhà này, Hứa Sơ Sơ thậm chí còn cảm nhận được nỗi cô độc tản vào trong không khí. Nó rất ít, nhưng không phải là không thể nhận ra.
Cô cười nhếch môi, cô độc ư? Cũng phải, Thời Cảnh Thường xứng đáng ở như thế này, tốt hơn hết là anh ta nên ở một mình như vậy đến suốt đời. Chỉ có thế, mới đủ bù đắp cho những tội lỗi mà mình đã gây ra.
Đi một lát, chân Hứa Sơ Sơ dừng lại trước một căn phòng, cô ngước lên nhìn. Đây là thư phòng của Thời Cảnh Thường lúc trước, có lẽ anh ta cũng đang ở bên trong.
Nghĩ nghĩ, cô vươn tay mở nắm cửa, quyết định đi vào!
Hứa Sơ Sơ vừa mở cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, người đàn ông đứng trước mặt cô trong chốc lát đã bật thốt lên:
- Hứa tiểu thư?
Cô cũng ngạc nhiên không kém, đáp ngược lại:
- Thư kí Vĩ?
Thời Cảnh Thường nhìn cả hai người, không hiểu tình huống gì đang xảy ra, một lát sau mới lên tiếng hỏi Vĩ Sâm:
- Cậu quen cô gái này sao?
Vĩ Sâm chợt nhận ra mình đã nói gì, anh quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Dạ, không có! Tôi không quen cô ấy!
Hứa Sơ Sơ chớp mắt nhìn Vĩ Sâm, nhưng không nói gì.
Thời Cảnh Thường liếc mắt qua nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng hỏi: