Đây là nhà xác à? Hay là nhà để tang, nếu không thế nào lại lạnh lẽo như vậy? Làm sao mà con người có thể ở một nơi như thế này chứ?
Lần này không biết tại sao lại phát bệnh đột ngột như vậy, chắc là cô phải đi kiểm tra lại thôi, rõ ràng đã dùng thuốc đúng bữa, không lí nào nguyên nhân lại ở chỗ đó được. Có thể cơ thể cô lại bị gì nữa rồi.
Hứa Sơ Sơ nhìn bàn tay phải đang run nhẹ, liền đưa tay phải lên nắm lấy nó, ngăn những cơn run bộc phát sẽ tiếp diễn.
Rồi một ý nghĩ vụt qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, cô có chút giật mình đảo mắt, nhìn lại quanh căn phòng...
Cái này.... không lẽ... đây là phòng của Thời Cảnh Thường sao?
Thế nhưng, tại sao lại thay đổi lớn đến thế này? Phòng của anh trong trí nhớ của cô, không âm u và lạnh lẽo như vậy, dù nó không thực sự hài hòa nhưng mà.... cũng không đáng sợ thế này.
Từ khi nào, một căn phòng đẹp cô từng sống, từng có những kỉ niệm không thể quên lại thay đổi đến mức này??
Hứa Sơ Sơ nhìn liếc qua chiếc giường cô vừa nằm, nơi đó.. đọng lại một hình ảnh cũ kĩ.....
Một người đàn ông đang quỳ dưới đất, bên cạnh là một hộp thuốc, đối diện anh là một cô gái.
Người đàn ông đang bôi thuốc với gương mặt khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau. Còn cô gái kia thì cười nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cô gái đó... thật là đang bị bỏng sao? Gương mặt đó... sao lại vui vẻ như thế?
Những kí ức lại ùa về, Hứa Sơ Sơ chợt bừng tỉnh trong giấc mộng xưa cũ, trên má hơi lành lạnh, cô đưa tay lên lau, mới phát hiện, có giọt nước chảy dài trên đó.
Khóc sao? Cô khóc sao? Vì cái gì cơ chứ?
Đã 3 năm, Hứa Sơ Sơ không biết khóc là như thế nào rồi! Cô gần như.... đã quên mất... mùi vị của nó!
--------...-----------....------------------
Spoil chap sau:
Hứa Sơ Sơ vừa mở cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, người đàn ông đứng trước mặt cô bật thốt lên:
- Hứa tiểu thư!
Cô cũng ngạc nhiên không kém, đáp ngược lại:
- Thư kí Vĩ!
Thời Cảnh Thường nhìn cả hai người, một lát sau mới lên tiếng hỏi Vĩ Sâm: