Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô lui về sau vài bước, dãn khoảng cách với người đàn ông trước mặt, hỏi:
- Anh tìm tôi làm gì?
Lang Thiên nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Hôm ở tiệc rượu em không sao chứ? Có gặp phải chuyện gì hay không?
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn anh ta, cô chợt nhớ hôm đó là mình đi với Lang Thiên, rồi bị Mạnh Huyền Chân kéo đi, sau đó... thôi quên chuyện ngu sau đó đi.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Tôi không sao, hôm đó... ở nhà có việc đột xuất nên tôi đã rời khỏi bữa tiệc từ sớm rồi, đã làm phiền anh lo lắng, xin lỗi!
Lang Thiên nghe cô nói, cũng thở phào đôi chút, hôm đó anh đi tìm tung cả bữa tiêc cũng không thấy cô, anh không có quyền hành nên cũng không thể tự ý tiến vào các phòng của khác sạn hoàng gia, nhờ người điều tra thì không có thông tin gì, cô lại ít xuất hiện ở trường, thế nên anh không thể gặp cô để hỏi tình hình hôm nọ.
Cũng thật may là cô không sao!!
Nhìn lại người Hứa Sơ Sơ, Lang Thiên nhíu mày lên tiếng:
- Em đi đâu vậy? Không phải bây giờ đang ở trong tiết học sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn thẳng Lang Thiên, không giấu diếm trả lời:
- Chuyện này tôi cũng định tìm anh để nói đây, vở kịch đó có lẽ anh phải tìm nữ chính thay thế tôi rồi, tôi... đã xin nghỉ học!
Lang Thiên chấn động trong giây lát, anh bước lên một bước, hỏi:
- Tại sao lại nghỉ học?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, đáp:
- Là lí do cá nhân, anh hỏi làm gì? Tóm lại, vở kịch đó anh tìm người thay tôi đi! Tôi còn có việc, phải đi trước. Chào!