Hứa Sơ Sơ không có kinh nghiệm trong chuyện này, lúc đầu còn năng nổ chiến đấu, sau một thời gian ngắn đã hết mãnh liệt, chuyển dần sang thế bị động, chân tay mềm nhũn, để mặc Thời Cảnh Thường làm chủ,
Đang lúc bận rộn, đột nhiên một bước chân đi tới. Thời Cảnh Thường nhanh nhạy nghe thấy, thế nhưng không mấy quan tâm.
Anh ôm ngang Hứa Sơ Sơ lên, vẫn hôn cô nhưng cơ thể dần dịch qua một nơi khác, trốn đằng sau một giá thép treo đồ trong góc tường.
Hứa Sơ Sơ mơ màng nghe thấy có tiếng mở cửa bước vào, nghĩ là nhân viên khách sạn nên choàng mở mắt, đưa tay lên đẩy người Thời Cảnh Thường ra.
Thế nhưng Thời Cảnh Thường lại không để cô làm vậy, anh một tay giữ lấy tay cô đặt ở trước ngực, nghiêng đầu vẫn như không hôn tiếp cô, không hề có ý buông ra.
Một tay khác Thời Cảnh Thường luồn vào áo sơ mi rộng thùng thình của cô, xoa bóp nơi mềm mại, trong phút chốc, Hứa Sơ Sơ lại như trên mây mà xụi đi.
Đầu óc cô quay tròn bởi nụ hôn và hành động của anh, hoàn toàn bị cuốn vào trong đó!
Cho đến khi tiếng cửa được đóng lại truyền đến tai, Thời Cảnh Thường mới dần buông đôi môi Hứa Sơ Sơ ra, anh mở mắt nhìn cô, thở dốc.
Hứa Sơ Sơ cũng thở không đều, cánh tay anh đã thoát ra khỏi áo mình, thế nhưng trong đầu cô vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả, sự kích thích anh mang đến vẫn còn đọng lại chưa phai đi.