Hứa Sơ Sơ hoảng sợ, cô chớp mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy một ai gần đây cả, cô chống một tay lên đầu, cố nhớ lại kí ức tối hôm qua.
Cô được Mạnh Huyền Chân cứu rồi đem đi đâu ấy nhỉ? Về đây sao?
Điều quan trọng là, hôm qua cô bị bỏ thuốc, ai là người đã ..... "giải thuốc" cho cô? Bằng cách này??
Một ý nghĩ vừa vụt qua, Hứa Sơ Sơ liền nhíu mày, Thời Cảnh Thường? Đúng rồi, hôm qua trong mơ màng cô đã thấy Thời Cảnh Thường.
Tuy không rõ lắm nhưng mà.... anh ấy đã bế cô, cô nhớ mà!!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, liền không ngần ngại cầm nó lên ngửi.
Đây là mùi của Thời Cảnh Thường!!!!
Nhận thức được điều gì đó, Hứa Sơ Sơ giật bắn mình lùi người lại. nhưng vì cô đang nửa ngồi nửa nằm, thế nên lưng đưa về phía bên giường, rồi cứ thế ngã lộn cổ xuống đất.
Hứa Sơ Sơ choàng người ngồi dậy, cô xoa eo mình, thở hắt ra một hơi.
Áo của Thời Cảnh Thường sao lại ở đây? Cô mặc của anh khi nào? Đừng nói là hôm qua cô "hứng" tới mức lấy áo anh ấy mà.... tự làm chuyện ấy ấy nha!
Không được, cô đâu phải loại người thích làm bằng tay chứ!!! Tuyệt đối không phải là vậy đâu!