Hứa Sơ Sơ giơ hai tay hàng, nhún vai không nói, cô cầm ly trà sữa bên cạnh lên uống, quyết không gợi đòn nữa!
Mạc Lệ khoanh hai tay lại, cô ngồi gác một chân lên, nhướng môi nói:
- Mình không còn, Mạnh Huyền Chân chẳng phải vẫn ăn đó sao? Cậu đừng có nghĩ anh ta tốt như vậy! Cũng chỉ là tên mê hám nữ sắc, thấy gái đẹp là sinh dục vọng thôi!
Hứa Sơ Sơ vốn dĩ đang ngậm ống hút, tính là nghe Mạc Lệ nói xõa vài câu, nhưng đột nhiên người cô cứng nhắc khi thấy thân ảnh quen thuộc đang tiến về chỗ mình.
Hứa Sơ Sơ nhìn qua Mạc Lệ, lắc nhẹ đầu ra ám hiệu, thế nhưng cô ấy lại không thấy, càng nói càng hăng.
- Cái tên Mạnh Huyền Chân đó, chính là kiểu người thay bồ như thay áo, gái nào cũng quơ, còn đòi hỏi người ta còn trinh? Anh ta là vua sao? Vua còn không chơi gái nhiều như anh ta, cũng không đòi hỏi nhiều như anh ta, đúng là đàn ông sống bằng nửa thân dưới! Biết vậy đêm đó mình thiến hắn ta luôn rồi!
Câu nói cuối cùng khiến Hứa Sơ Sơ suýt chút nữa té ghế, cô cảm giác sắp bội thực trong cổ họng, lần thứ hai phun trà sữa ra ngoài, ho khan.
Mạc Lệ thấy vậy liền nhíu mày, cô với tay muốn lấy khăn cho Hứa Sơ Sơ thế nhưng ngay lúc này một tiếng nói từ đằng sau phát ra, khiến cô giật bắn mình:
- Em vừa mới nói gì?
Mạnh Huyền Chân từ đâu lù lù đi tới, anh ta như một bóng ma đi vào, nét mặt đen kịt nhìn Mạc Lệ!
Hứa Sơ Sơ toát mồ hôi đầu, cô nhìn Mạnh Huyền Chân, giơ một tay lên nói:
- Haha, lâu quá không gặp!
Câu chào hỏi của cô không được đáp lại, Mạnh Huyền Chân vẫn chỉ nhìn Mạc Lệ, khiến cô ngượng ngùng!