Dưới ánh đèn đường mờ nhạt , Ôn Ngọc nóng nực nâng nâng mũ, đang muốn chùi mồ hôi, đột nhiên cảm giác phía sau lưng một trọng, giống là có người đang sờ chính mình.
Mỹ nữ, một mình sao? Bên tai vang lên một giọng đầy vẻ dung tục.
Ôn Ngọc nhíu mày, quay đầu vừa thấy, hoảng sợ.
Bên cạnh vậy mà đứng ba người đàn ông! Ăn mặc dáng vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không phải người tốt.
Tôi xin khuyên các người, các người tốt nhất khẩn trương đi đi. Ôn Ngọc đi về phía trước một bước, tránh đi bàn tay quấy rối sang đưa đến kia, nghiêm trang nói.
Cô vừa quay đầu, ba người đàn ông kia ánh mắt nhất thời phát sáng lên.
Tuy cô mang đội mũ đeo mắt kính thấy không rõ bộ dáng, nhưng khuôn mặt trái xoan, mông này , nhìn cũng thật tuyệt a!
Nhanh đi đi. Ôn Ngọc lại hảo tâm nhắc nhở bọn họ một câu, xoay người lại khom lưng trốn tại bên cạnh xe nhìn Tần Phong.
Cô tìm vài người bạn mới nghe được hành tung của Tần Phong, cũng không thể cứ thế bỏ đi!
Mỹ nữ, một người nhiều nhàm chán a, các anh đây mời em đi uống rượu? Một người đàn ông vây quanh, tùy ý chỉ chỉ Ám nhữ cách đó không xa nói.
Ôn Ngọc kỳ quái đánh giá hắn liếc mắt một: Nơi đó các người khả năng vào không được.
Ám Nhữ là địa bàn của Tần Phong cùng Bùi Dịch, chỉ có hội viên mới có thể đi vào. Mấy người này vừa nhìn liền không giống như là trả được phú hội viên giá trên trời kia.
Cô cũng không có nói dối.
Ba người đàn ông kia còn tưởng rằng cô đang cố ý trêu chọc bọn hắn, một tên liền tiến gần lên nói: Vậy cô em nghĩ muốn đi chỗ nào?
Hắn nói xong, tại trên mông cô vỗ một, đắc ý nheo lại mắt.
Xúc cảm này, thật không tệ.
Người này làm sao có thể như vậy! Ôn Ngọc phát hỏa, tức giận đến một quyền liền đánh ra ngoài!
Cô là đơn thuần, nhưng lại không ngốc. Người này cũng dám ăn đậu hủ của cô!
Nơi xa, Tần Phong nhìn đến đây, sắc mặt tối đen một mảnh, đáng sợ giống như từ trong địa ngục bò ra một dạng.
Được lắm, ở trước mặt anh lại còn ở trên địa bàn của anh ăn đậu hủ người phụ nữ của anh! Rất có can đảm!
Mỹ nữ, là thích mạnh bạo sao? Bắt lấy cô ta! Ba người đàn ông cũng phát hỏa, hướng tới Ôn Ngọc vây quanh qua đi.
Ôn Ngọc theo bản năng quay đầu vừa thấy, vừa lúc đụng vào trong ánh mắt phun lửa của Tần Phong, sợ tới mức khẽ run rẩy, nhấc chân liền cấp cho người đàn ông trước mặt một cước, quay đầu bỏ chạy: Các người chết chắc rồi!
Tần Phong cùng Bùi Dịch tính khí bá đạo như vậy, người phụ nữ bên mình học không ít kỹ năng. Mấy người này khẳng định thảm rồi.
Mà ngay tại Tần Phong qua đi giáo huấn nhân thời điểm, đứng bên người Hồng Hưng Nhiên bỗng nhiên ngăn cản anh.
Hồng Hưng Nhiên cũng thấy được vừa rồi một màn kia, nhìn bãi đỗ xe liếc mắt một, cười nhạt nói: Chuyện này giao cho tôi đi, cũng coi như tôi bán Tần tổng một nhân tình.
Tần Phong sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng quá lại, nói: Cảm tạ.
Anh nói xong, liền đuổi theo Ôn Ngọc cái người phụ nữ khiến anh không bớt lo kia.
Hồng Tinh Huy hẳn là biết rõ anh cùng Hồng Hưng Nhiên ở trong này gặp mặt. Nếu lúc này anh tự mình động thủ đối phó ba tên côn đồ kia, rất có khả năng bại lộ hành tung của Ôn Ngọc.
Do Hồng Hưng Nhiên ra tay, Hồng Tinh Huy sợ là nghĩ muốn đập đầu cũng đều sẽ không thể tưởng được là vì Ôn Ngọc.
Người phụ nữ không thành thật. Tần Phong nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện cô ngốc kia đã sớm chạy trốn không thấy bóng người rồi.
Năm năm qua, cô gái kia khả năng chạy trốn cùng đuổi theo người khác là càng ngày càng tốt rồi.
Trở về biệt thự. Tần Phong lên xe, đối với lái xe nói.
Phía trước cách đó không xa, ba người cái truy đuổi một nửa liền không thấy Ôn Ngọc đâu, tức giận đến dậm chân thẳng mắng.
Thực xui xẻo, người phụ nữ kia sao lại chạy nhanh như vậy? Một người trong đó nói.
Một người khác khinh thường nói: Có thể là đến chỗ này câu kẻ ngốc hay không? Nói không chừng hiện tại đã lên trong xe tên nào đó chơi rồi.
Bọn họ đang nói, Tần Phong ngồi trên Bentley vừa lúc từ bên cạnh bọn họ lướt qua. Mấy người ánh mắt nhất thời trở nên ái muội cùng căm ghét phẫn.
Bỗng nhiên, bọn họ nhìn đến trên ghế sau kia gương mặt tuấn dật. Tần Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt như đao một loại lợi hại.
Mấy người khẽ run rẩy, toàn thân tóc gáy đều đã dựng thẳng lên.
Những kẻ có tiền này nhìn người khác sao lại khủng bố như thế? Vị sờ soạng mông Ôn Ngọc kia căm giận hướng trên mặt đất phun, đang muốn xoay người rồi đi, tay bỗng nhiên bị người giữ lại.
Ngay sau đó, hắn phát ra một tiếng thét chói tai, cổ tay vô lực rũ xuống, đúng là bị liên tiếp bẻ gẫy rồi.
Các người là ai... A!
Từng tiếng một thét chói tai, tại ban đêm an tĩnh nghe ra đặc biệt âm trầm.
Trong nháy mắt, ba người đã bị đánh nằm úp sấp ở trên mặt đất, hỗn hển thở không ra hơi.
Nơi xa trong một chiếc xe màu bạc khác, Hồng Hưng Nhiên nhàn nhạt nhìn một màn này, trên mặt một chút cảm xúc đều không có.
Quá một lát nữa, anh ta mới bình tĩnh nói: Lái xe.
Xe rất nhanh bay nhanh mà đi, lưu lại một làn gió khói bụi.
Ba người đàn ông kia nằm trên mặt đất, đến bây giờ đều đã không rõ chính mình là bị ai đánh rồi.
Chuyện bên này đánh nhau không hề tính bí ẩn, rất nhiều người đều đã nhìn thấy rồi. Nhưng dám ở trước cửa câu lạc bộ Ám Nhữ đánh nhau, lại không có vệ sĩ đến ngăn cản, có mắt nhìn đều đã biết là chuyện gì xảy ra.
Về sau, không biết là người nào hảo tâm vụng trộm kêu xe cứu thương, ba người đàn ông kia mới bị cứu đi.
Trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, đang cùng Lý Hinh Nhi ăn bữa tối Hồng Tinh Huy rất nhanh liền nhận được tin tức này.
Hắn một bên cắt tảng thịt bò, một bên nhiều hứng thú nhìn Hồng Kỳ Ngôn đứng ở một bên hồi báo tình huống: Xác định là người của anh trai tôi ra tay?
Phải. Mà còn là đại thiếu gia tự mình hạ mệnh lệnh. Hồng Kỳ Ngôn cung kính nói.
Không biết. Hồng Kỳ Ngôn gặp Hồng Tinh Huy sắc mặt trầm tiếp xuống, thật cẩn thận bắt đầu suy đoán, Đột nhiên gặp ba tên côn đồ kia không vừa mắt, nghĩ muốn giáo huấn một phen?
Hồng Tinh Huy cắt tảng thịt bò động tác ngừng lại, cười như không nhìn hắn: Cậu nghĩ anh tôi là người thích làm ra mấy chuyện nhàm chán như vậy?
Hắn hiểu biết anh trai của chính mình, đó là người làm bất cứ chuyện gì đều là có nề nếp chưa bao giờ làm chuyện vô ích.
Nghĩ tới đây, hắn nhíu mày nói: Cậu nói lúc ấy Tần Phong cũng ở đó?
Phải. Lúc ấy Tần tổng cùng đại thiếu gia cùng nhau đứng ở cửa Ám Nhữ. Nhưng mà tôi đi điều theo dõi, phát hiện bên ngoài theo dõi đều bị đại thiếu gia sai người xóa đi một đoạn kia rồi.
Hừ, khống chế theo dõi không phải đều là do đám người Tần Phong kia am hiểu à? Anh tôi từ khi nào thì thích cướp đoạt công việc người khác rồi. Hồng Tinh Huy cười lạnh, hiển nhiên cảm thấy được chuyện này nhất định cùng Tần Phong có quan hệ. Chẳng thế thì anh trai hắn, người không thích phiền toái như vậy, làm sao có thể tự mình để cho thuộc hạ giáo huấn mấy người không liên quan gì cho mệt.
Nếu lỡ ba người kia thật sự chọc tới đại thiếu gia thì sao? Như vậy đại thiếu gia để cho người ta xóa bỏ đoạn theo dõi kia cũng rất dễ hiểu. Hồng Kỳ Ngôn thật cẩn thận nói.
Hồng Tinh Huy trầm mặc, không nói gì. Hắn cảm thấy được chuyện này không đơn giản như vậy.
Nơi đó còn xuất hiện qua người nào không? Hồng Tinh Huy hỏi.
Hồng Kỳ Ngôn nghĩ nghĩ, nói: Đại thiếu gia cùng Tần tổng ở trước cửa Ám Nhữ dừng lại một hồi, nghe nói hai người cùng hướng tới bãi đỗ xe nhìn một hồi. Nơi đó, trước có người phụ nữ đội mũ lưỡi trai xuất hiện qua.
Ôn Ngọc? Hồng Tinh Huy lập tức tinh thần tỉnh táo.
Người phụ nữ kia lá gan rất lớn, không giống như là Ôn tiểu thư. Nếu như thực là Ôn tiểu thư, Tần tổng làm sao có thể để cho cô ấy rời đi? Hồng Kỳ Ngôn phân tích nói.
Không thấy rõ mặt cô ta? Hồng Tinh Huy đã không khẩu vị ăn cái gì.
Ánh sáng quá mờ, cô ta đi đường thời điểm vẫn cúi đầu, không có biện pháp thấy rõ. Hồng Kỳ Ngôn trả lời.
Tiếp tục theo dõi bọn họ. Hồng Tinh Huy nghĩ nghĩ, khoát tay để cho trợ lý lui xuống.
Đợi Hồng Kỳ Ngôn vừa đi, một mực bên cạnh nghe Lý Hinh Nhi yểu điệu kêu Hồng Tinh Huy một tiếng: Hồng tổng, anh vừa rồi nói chính là Ôn Ngọc Ôn tiểu thư sao?
Cô ta hiện tại cơ bản đã có thể khẳng định, người trong miệng Hồng Tinh Huy chính là bạn gái trước của Tần Phong.
Hồng Tinh Huy như là lúc này mới phát hiện nơi này còn có cô ta một người như vậy, sắc mặt lúc này liền trầm xuống: Nghe được cực kỳ vui vẻ?
Lý Hinh Nhi trong lòng cả kinh, vội vàng lắc đầu: Wm không phải cố ý, Hồng tổng, em nghĩ muốn nói cho anh...
Lập tức cút đi cho khuất mắt tôi, đừng làm cho tôi lại nghe được giọng của cô. Hồng Tinh Huy trong mắt đều là chán ghét, đứng lên liền đi.
Hồng tổng, em thật sự có chuyện muốn nói cho anh biết. Ôn tiểu thư... Lý Hinh Nhi đuổi theo ra, nhưng nói còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Hồng Tinh Huy hù sợ rồi.
Cô thật đúng là xem mình như cái gì rồi hả ? Dựa vào cô cũng có tư cách gọi tên cô ấy? Không đi phải không? Tôi đây khiến cho người đem cô từ cửa sổ ném xuống? Hồng Tinh Huy trên mặt rõ ràng là ở cười, nhưng tươi cười này âm trầm khủng bố.
Lý Hinh Nhi sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, nào dám ở lại, cầm lấy túi xách đặt ở trong phòng khách, co cẳng chạy.
Những người đàn ông này một người so với một người càng khủng bố, cô ta đúng là nghe nói không ít về sự tích biến thái của Hồng Tinh Huy.
Đợi đến khi ra bên ngoài căn hộ, cô ta mới nhớ tới bản thân vừa chạy đi như vậy, chẳng phải là cái gì hai đầu không rồi hả ?
Không được, như vậy quá đáng tiếc rồi ! Lý Hinh Nhi không cam lòng cắn cắn môi, ngầm suy nghĩ muốn làm sao bây giờ.