Tô Thi Thi, em không biết đặt ở cửa sổ anh ta ngược lại nhìn không thấy? Sẽ bị cửa sổ ngăn trở! Hỗ Sĩ Minh chịu đựng tức giận nói.
Cửa sổ của anh vì cái gì cao như vậy! Tô Thi Thi bắt đầu cố tình gây sự.
Hỗ Sĩ Minh có chút đau đầu, bất đắc dĩ lưu lại một câu Em đợi một lát tiện đi ra ngoài.
Một lúc sau, hắn đưa đến một xấp gạch cùng với một chút đá cẩm thạch lớn như tấm ván gỗ.
Này đều có? Tô Thi Thi sững sờ nhìn hắn dùng gạch đem nệm kê cao, cảm thấy được có chút xấu hổ.
Cô vừa rồi từ đầu chính là bực bội không có chỗ phát tiết muốn tìm hắn hả giận, không nghĩ tới hắn vậy mà thật sự đi nghĩ biện pháp rồi.
Hỗ Sĩ Minh đem nệm kê cao đến ngang cửa sổ, bò lên đóng cửa sổ lại, lại thử thử giường xem có thể lay động hay không, xác định toàn bộ không thành vấn đề xong, nhảy xuống giường, đối với Tô Thi Thi nói: Nhanh lên ngủ đi, Bảo Bảo của em cần nghỉ ngơi rồi.
Tô Thi Thi há miệng thở dốc, bỗng nhiên cảm thấy được miệng rất khô chát.
Cô lúng ta lúng túng xoay người, xốc lên chăn, bò lên giường.
Chậm một chút. Hỗ Sĩ Minh thật cẩn thận ở bên cạnh che chở cô, chờ cô nằm yên trên giường mới yên tâm, Không được lén mở cửa sổ, muốn cái gì liền kêu tôi, tôi liền ở bên ngoài.
Hỗ Sĩ Minh nói xong, xoay người rời đi ra ngoài.
Tô Thi Thi gần như là tại hắn ly khai trong tích tắc đấy, liền xoay người hướng cửa sổ, nhìn thân ảnh người đàn ông toàn thân bao phủ ánh sáng mây tía kia.
Cô không dám nhìn tới Hỗ Sĩ Minh, cô sợ chính mình sẽ nhịn không được hỏi hắn một chút vấn đề không nên hỏi.
Cô sợ kích thích hắn. Cô càng sợ đạt được đáp án.
Bùi Dịch, ngủ ngon. Tô Thi Thi ngón tay nhẹ nhàng đụng vào kính cửa sổ, ở mặt trên vẽ cái trái tim, an tĩnh nhắm nghiền mắt.
Hỗ Sĩ Minh nói không sai. Bảo Bảo của cô sẽ mệt, cô cần nghỉ ngơi bổ sung sức lực.
Cô không biết ngày mai sẽ phát sinh thêm những cái gì, cô tất phải bảo trì tốt thể lực.
Tiểu bạch nhãn lang. Trong rừng cây nhỏ, Bùi Dịch bất đắc dĩ than một tiếng.
Bọn họ lo lắng muốn chết, cái tiểu bạch nhãn lang kia vậy mà lại ngủ thiếp đi. Lúc này nhìn cô an tĩnh nằm ở nơi đó, Bùi Dịch thật muốn tóm cô lại hảo hảo đánh mông một trận!
Cô nương này lòng cũng thật lớn!
Bùi Dịch, cậu thực tính toán đứng cả đêm? Tần Phong ở trong lều trại kêu Bùi Dịch, Cậu yên tâm đi, Hỗ Sĩ Minh hẳn không xằng bậy, lại đây nghỉ ngơi một hồi đi.
Cậu cực kỳ ầm ĩ. Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Gọi anh trở về đi ngủ?
Này không phải nói đùa đi! Tình địch của anh tùy thời đều có thể chui vào đi canh giữ ở bên giường vợ anh, anh làm sao có thể ngủ được!
Chính đang nghĩ như vậy, Bùi Dịch mày mạnh vừa nhíu, quả đấm từ từ xiết chặt.
Góc độ của anh nhìn không tới cánh cửa trong gian phòng ngủ kia, nhưng lại thấy được đến trên giường có một cái bóng.
Hỗ Sĩ Minh vào rồi!
Bùi Dịch bình tĩnh đi về phía trước hai bước, như hổ rình mồi nhìn cửa sổ.
Nhưng đợi đã lâu, cũng không gặp Hỗ Sĩ Minh đi đến.
Anh nhìn không tới, Hỗ Sĩ Minh di chuyển cái ghế, ngồi ở chỗ kề bên cuối giường. Nơi đó, vừa lúc bị cửa sổ ngăn trở.
Hỗ Sĩ Minh không có đánh thức Tô Thi Thi, cũng không có làm cái hành động khác, chỉ là cứ như vậy ngồi nhìn Tô Thi Thi phát ra ngốc.
Trong đầu hắn trống trơn, rõ ràng đang cố gắng nhình hình buổi hội nghị hôm đó, nơi hắn cùng Tô Thi Thi lần đầu gặp mặt, lại phát hiện như thế nào đều đã nghĩ không ra.
Có lẽ tôi ở trong tiềm thức, nghĩ với em có cái không đồng dạng như vậy bắt đầu đi? Hỗ Sĩ Minh thì thào tự nói.
Nếu có thể, hắn có bao nhiêu nghĩ muốn hắn có thể trước lúc cô gả cho tên cặn bã Hà Chí Tường kia liền gặp được cô. Miễn để cô khổ, miễn cô ưu phiền, giống như trân bảo một dạng sủng cô, cho cô toàn bộ thế giới.
Tôi thật đúng là buồn cười. Nếu em biết suy nghĩ lúc này của tôi, nhất định sẽ đùa cợt tôi vì nếu khi đó tôi gặp được em, nhất định hẳn không yêu em.
Đúng là em không sẽ không bao giờ hiểu được, người nên yêu, bất kể như thế nào đều đã yêu. Tô Thi Thi, em không phải mẫu người tôi thích, cho nên tôi mới có thể bất tri bất giác trúng mê độc của em.
Đợi cho hắn phát giác thời điểm, bệnh đã nguy kịch, rốt cuộc không còn kịp rồi. Hắn vẫn cho là chính mình hẳn không yêu cô, cho nên mới sẽ không bố trí phòng vệ như vậy.
Thế giới này, bi ai nhất, có phải liền là chính mình đã lừa gạt chính mình hay không.
Nơi xa dưới ánh sáng mây tía, Bùi Dịch lẳng lặng đứng, vẫn không nhúc nhích.Bọn họ đều đã không thấy được, một giọt lệ từ khóe mắt đang nhắm chặt của Tô Thi Thi mắt chảy xuống, lặng yên không một tiếng động biến mất ở trên gối.
Tô Thi Thi không biết chính mình là khi nào thì ngủ, cô tỉnh thật sự sớm.
Trời vừa hửng sáng, cô liền thức dậy.
Cô đứng dậy, trước tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức cả người đều đã cứng lại rồi, nước mắt khống chế không nổi rơi xuống đất.
Trong rừng cây nhỏ, ánh sáng nhiều màu phát ra từ đèn nê ông cũng không kinh diễm bằng thân ảnh nổi bật được bao phủ bởi ánh mặt trời, nhưng người đàn ông dưới ánh đèn kia lại chân thật như thế.
Anh còn đứng tại vị trí tối hôm qua trên, thậm chí lại vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, vẫn không nhúc nhích.
Anh cho là mình đang canh gác à?! Tô Thi Thi khóc mắng một tiếng, nửa quỳ đi mở cửa sổ.
Vốn dĩ Bùi Dịch đứng suốt đêm cả người đều đã cứng còng, giống như lập tức sống lại một dạng, vội vàng hô to: Không được mở cửa sổ, trở về!
Chết tiệt, Tô Thi Thi em là kẻ ngu ngốc, trở về! Trong phòng ngủ cách âm thật tốt, Tô Thi Thi từ đầu nghe không được Bùi Dịch đang kêu hô cái gì, còn đang bận rộn mở tung cửa sổ ra.
Bùi Dịch gấp đến độ không có biện pháp, mặt mũi cũng không cần, lớn tiếng kêu hô: Hỗ Sĩ Minh, nhanh đi lầu hai!
Tô Thi Thi em dám nhảy anh đánh em!
Ầm...
Cửa bỗng nhiên bị phá khai, Hỗ Sĩ Minh xông tới, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tô Thi Thi, em đi xuống cho tôi! Hỗ Sĩ Minh trong thanh âm đều đã mang theo rung rẩy.
Tô Thi Thi khó hiểu quay đầu, tay lại vẫn giữ trên chốt mở cửa sổ. Cửa sổ kia đã bị mở ra một đường nhỏ.
Hỗ Sĩ Minh cái gì đều không dám làm, sợ kích động cô lại không dám đến gần, đứng tại chỗ sốt ruột nói: Em không phải là muốn đi đến chỗ anh ta nơi đó sao? Tôi lập tức thả em còn không được sao? Em khẩn trương leo xuống!
Tô Thi Thi vẻ mặt lờ mờ.
Anh hẳn không tưởng là tôi muốn nhảy lầu đi? Tô Thi Thi lúng ta lúng túng hỏi.
Hỏi xong, chính mình tự thấy mình ngu ngốc
Hỗ Sĩ Minh sửng sốt hai giây sau đó, sắc mặt vốn là sợ hãi, rồi sau đó den lại, bước đi đến, lạnh giọng quát: Em leo xuống cho tôi!
Tô Thi Thi muốn khóc.
Cô để làm chi muốn lắm miệng! Để hắn cho rằng cô thật sự muốn tự sát thật tốt, vừa rồi hắn đều muốn thả cô rồi!
Nếu tôi nói tôi thật sự nghĩ muốn tự sát...
Em đi xuống cho tôi! Hỗ Sĩ Minh tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Người phụ nữ này, có biết vừa rồi hắn sợ tới mức bệnh tim đều phải tái phát hay không!
Tô Thi Thi thở phì phì hừ một tiếng, vình vào cửa sổ bên cạnh bắt đầu bò xuống dưới.
Em đứng yên đừng nhúc nhích, tôi tới đỡ... Hỗ Sĩ Minh cái chữ em kia còn chưa nói xong, cửa bỗng nhiên xông tới bóng người.
Bọn họ còn không có phản ứng kịp, cái bóng người kia đã đi tới cửa sổ.
Nháy mắt tiếp theo, Tô Thi Thi liền cảm giác chính mình ngã vào một vòng ôm quen thuộc.
Hốc mắt cô lập tức liền ẩm ướt, chặt chẽ giữ chặt cổ của anh: Bùi Dịch...
Không sợ, chúng ta trước đi xuống. Bùi Dịch động tác đặc biệt mềm nhẹ, đem Tô Thi Thi ôm ấp xuống nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.
Cách nhau đã 20 tiếng đồng hồ, anh rốt cục lại được ôm cô vào lòng, lại như là quá một thế kỷ đã lâu như vậy.
Chỉ là lúc này - -
Tô Thi Thi đã tỉnh hồn lại, vội vàng đẩy Bùi Dịch ea, nhìn thoáng qua bên cạnh Hỗ Sĩ Minh.
Chỉ thấy Hỗ Sĩ Minh sắc mặt đã triệt để đen, chính đang mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ. Nói đúng ra, là nhìn Bùi Dịch.
Tô Thi Thi lần này thật sự muốn khóc, hận không thể bổ đầu Bùi Dịch ea xem anh suy nghĩ cái gì.
Lần này tốt rồi, con tin lại nhiều một người!
Bùi tiên sinh, anh nói anh xông tới chui đầu vô lưới tính là cái gì đây!