Trong rừng cây yên tĩnh, đột nhiên phát xuất một trận tiếng động như thứ gì đó đó đổ sập. Bùi Dịch đi phía trước, lúc đi chân không cẩn thận đá đến dây thừng lều trại, đem lều trại tất cả đảo ngã sụp xuống.
Nhưung anh lại cái gì cũng chưa phát hiện, lập tức đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm biệt thự phía trước.
Nói đúng ra chính là nhìn chằm chằm cái người phụ nữ trong biệt thự bị lôi kéo hướng trên lầu đi.
Thi Thi... Bùi Dịch gắt gao nắm chặt quyền, nghĩ chỉ muốn liền xông đi vào dẫn cô trở về.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh tùy thời sẽ kích nổ bom, bọn họ ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không tiến công đi? Tần Phong đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói.
Bùi Dịch cau mày, không có trả lời.
Nếu không đợi cho trời triệt để tối đen, chúng ta thử lại có xem thể đem bom hủy đi hay không. Tần Phong nhìn Tô Thi Thi trong biệt thự đã bị mang tới lầu hai, trầm giọng nói.
Nếu trong biệt thự cũng có bom thì sao? Bùi Dịch trầm giọng nói.
Tần Phong im lặng.
Đây mới là chuyện bọn họ lo lắng nhất. Dựa theo tính cách Hỗ Sĩ Minh, trong biệt thự hẳn không có khả năng không có bom.
Cậu trước đừng có gấp. Thi Thi hiện tại đang có thai, hắn làm không được cái gì. Tần Phong vốn định an ủi Bùi Dịch, lời vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi.
Bùi Dịch mặt trong phút chốc liền đen, người vốn bước đi thong thả dạo quanh, lần đầu tiên lộ ra cảm xúc phiền não.
Lòng của anh bây giờ cũng sớm đã bay đến trong biệt thự, chặt chẽ canh giữ Tô Thi Thi.
Mà bây giờ, Bùi Dịch bọn họ đã đoán sai.
Trong biệt thự, Hỗ Sĩ Minh đem Tô Thi Thi mang tới một gian phòng ngủ đối diện với rừng cây nhỏ, cười nhìn cô.
Em đoán chồng em vì cái gì không dám xông tới? Hỗ Sĩ Minh cười hỏi, giọng điệu thực nhẹ nhàng.
Từ đầu tới cuối, hắn biểu hiện liền không giống một tên tội phạm bắt cóc.
Tô Thi Thi ngầm quan sát một phen cách bày biện trong phòng, mặt không đổi sắc nói: Bọn họ nghĩ anh ở trong biệt thự cũng trang bị bom.
Vậy em thấy sao? Hỗ Sĩ Minh chỉ chỉ một cái ghế sofa trong phòng, ý bảo cô ngồi xuống.
Tô Thi Thi một bên đỡ thắt lưng một bên hướng sô pha đi đến, nhàn nhạt nói: Trong biệt thự hẳn không có bom. Bùi Dịch bọn họ là quan tâm sẽ bị loạn, mắc bẫy của anh.
Hỗ Sĩ Minh như là nghe được khích lệ một dạng, đắc chí nói: Bùi Dịch của em, cũng không phải vĩnh viễn đều thông minh như thế.
Tô Thi Thi hạn hán lời.
Hắn đến loại chuyện này cũng cần phải so đo sao?
Đổi lại anh là anh ấy, anh biến hóa hiện còn không bằng anh ấy à. Tô Thi Thi nho nhỏ nói thầm.
Hỗ Sĩ Minh trên mặt tươi cười cứng đờ, sâu xa nói: Em nói không sai. Nếu là tôi, phỏng chừng hiện tại đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bọn cướp nói cái gì thì làm cái đó rồi.
Tô Thi Thi lại tức cười.
Hôm nay, thực không có cách nào tán gẫu!
Hỗ Sĩ Minh không nói nữa, xoay người đi đến bên cửa sổ một cái đẩy ra cửa sổ.
Không biết hắn ấn đến chỗ nào, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ánh sáng. Tô Thi Thi hướng qua đi, tầm mắt mạnh liền ngưng lại.
Chỉ thấy trên tường ngoài biệt thự không biết khi nào thì được thắp sáng bàng một lọat đèn nêong, lúc này chính đang lóe ra đủ mọi màu sắc. Từ lầu hai nhìn lại, giống như là một dãi ruy băng một dạng.
Thích không? Hỗ Sĩ Minh tựa vào cạnh cửa sổ, quay đầu ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi đứng lên, tầm mắt nhưng là đi về phía trước kéo dài, cũng không có xem cái đèn nê ông kia.
Qua không bao lâu, Bùi Dịch của em cũng sẽ ở trong rừng cây treo lên đèn, gấp cái gì. Hỗ Sĩ Minh có chút chua xót nói
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, thầm tự trách mình quá sốt ruột lộ hư chuyện rồi.
Không đúng - -
Tô Thi Thi mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Hỗ Sĩ Minh hỏi: Anh tới cùng muốn làm cái gì? Anh đừng nói với tôi, anh bắt cóc tôi lại khiến tôi cùng Bùi Dịch dùng những loại phương thức liên hệ thuần túy này là vì muốn đùa?
Giờ khắc này, Hỗ Sĩ Minh lại không dám nhìn ánh mắt cô.
Hắn giống người nhát gan một dạng, đột nhiên dời đi ánh mắt, chỉ nhàn nhạt nói: Trên núi buổi tối nhiệt độ giảm, em đừng đứng cạnh cửa sổ lâu, tôi đi giúp em pha nước tắm rửa. Tô Thi Thi sững sờ nhìn Hỗ Sĩ Minh hướng tới phòng tắm đi đến, tâm không hiểu sao càng bối rối.
Anh tới cùng muốn làm cái gì? Tô Thi Thi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có cái suy đoán, nhưng lại cảm thấy được rất mơ hồ, không nghĩ ra hắn tới cùng vì cái gì phải làm như vậy.
Nếu Hỗ Sĩ Minh giống dĩ vãng như vậy theo chân bọn họ tranh phong đấu đá, có lẽ cô hẳn không kích động như thế. Nhưng hôm nay, hắn thật sự quá khác thường rồi.
Lúc này, khóe mắt cô dư quang lườm đến trong rừng cây nhỏ hiện lên một trận ánh sáng, rồi sau đó nơi đó cũng dâng lên một mảnh hào quang mây tía.
Tô Thi Thi khẩn trương tựa vào đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy dưới ánh đèn nê ông đứng vài người.
Mà người đang đứng đầu kia, cho dù thấy không rõ bộ dáng của người đó, nhưng cô có thể nhìn ra, đó chính là Bùi Dịch!
Tô Thi Thi hưng phấn mà phất phất tay.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy trong rừng cây nhỏ đèn nê ông đột nhiên dập tắt.
Trong rừng cây nhỏ, Bùi Dịch vươn tay rút đầu cắm đèn nê ông, sau đó một lần nữa cắm lên, Ngay sau đó lại rút ra, lặp lại vài lần như vậy, mãi đến khi nhìn đến Tô Thi Thi không lại hướng ngoài cửa sổ nhìn ra xa mới từ bỏ.
Tôi thật sự là cạn lời rồi. Tần Phong siêu cấp không nói gì nhìn hai vợ chồng này, Nếu các người đi làm gián điệp, tuyệt đối là một cặp bài trùng.
Bùi Dịch nhìn thấy Tô Thi Thi hướng cửa sổ dò xét liền đau lòng, mà rút vài cái đèn nê ông như vậy, Tô Thi Thi vậy mà cũng có thể xem hiểu?
Cạn lời, cạn lời rồi. Tần Phong lắc đầu hướng lều trại, tính toán trước đi ngủ.
Xem bộ dáng Bùi tiên sinh, tối nay là không tính toán ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ lầu hai của biệt thự, Tô Thi Thi hốc mắt hồng hồng, không hiểu sao cảm thấy được có chút ủy khuất.
Hỗ Sĩ Minh, tôi phải đi về! Tô Thi Thi chịu không nổi hô to.
Cô nhìn đến Bùi Dịch lẻ loi đứng ở nơi đó, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu.
Làm sao vậy? Hỗ Sĩ Minh gần như là từ trong phòng tắm lao tới, hai cái tay còn đang tại ướt sũng nhỏ nước.
Tô Thi Thi khống chế được không nhìn tới tay hắn, lạnh giọng nói: Tôi phải đi về!
Trầm mặc...
Trầm mặc giống như chết, mang theo một tia đau thương.
Hỗ Sĩ Minh không có phát hỏa, cũng không nói gì, chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó, hơi cúi thấp đầu.
Những lời Tô Thi Thi chuẩn bị tốt để mắng chửi người, nhưng mà như thế nào cũng đều mắng không ra miệng.
Tôi không làm bị thương em, liền cả đêm, tôi cái gì đều sẽ không làm đối với em, liền cả đêm... Thôi. Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên thở dài một tiếng, Tôi...
Anh đi đưa cho Trạm Dẫn Lan chút thức ăn đi. Tô Thi Thi bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn, bối rối nói, Đừng thực làm cô ta chết đói.
Tô Thi Thi nói xong, liền quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Cô không thấy được, khi Hỗ Sĩ Minh nghe được lời của cô khi đó, cả người trên mặt biểu tình đều đã như sống lại.
Tô Thi Thi lúc này trong lòng loạn cực kỳ, cô chỉ có thể xa xa nhìn Bùi Dịch, tâm mới hơi chút an bình một chút.
Bùi Dịch, anh cũng sẽ ủng hộ em làm như vậy phải hay không? Tô Thi Thi ở trong lòng thì thào hỏi.
Bùi Dịch lâu như vậy không tấn công, trừ bỏ cố kỵ nơi này bom ra, có lẽ cũng cùng Tô Thi Thi lúc này bối rối một dạng.
Bọn họ đều đã mơ hồ cảm thấy được, nếu không có Đêm nay , bọn họ sẽ hối hận.
Nếu anh cùng cách em nghĩ khác nhau, lúc này hẳn là đã đem Hỗ lão gia tử buộc đến đây. Tô Thi Thi yên lặng thở dài.
Hỗ Sĩ Minh cũng là người con có hiếu, nếu như đem ông nội hắn buộc đến chỗ này, hắn nhất định sẽ thả người. Bùi Dịch nếu không làm như vậy, đã nói lên cùng Tô Thi Thi có một dạng lo lắng.
Hỗ Sĩ Minh cực kỳ mau trở về đến đây. Dưới lầu cũng không lại truyền đến tiếng Trạm Dẫn Lan rống nữa
Thế giới, giống như lập tức an tĩnh lại.
Đi tắm rửa? Hỗ Sĩ Minh ôn nhu hỏi.
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua Bùi Dịch đứng ở dưới ánh đèn nê ông kia, lắc lắc đầu: Một ngày không tắm rửa không sao cả. Tôi không nghĩ muốn để cho anh ấy lo lắng.
Cô quay đầu, bình tĩnh nhìn Hỗ Sĩ Minh: Tuy cực kỳ chán ghét anh bắt tôi đến đây, nhưng hôm nay, tôi còn là muốn cám ơn anh.
Cô nói xong chỉ chỉ bên trong giường: Phiền toái anh giúp tôi đem giường di chuyển đến cửa sổ.
Hỗ Sĩ Minh trên mặt tươi cười nháy mắt cứng đờ.
Hắn liền biết người phụ nữ này chịu nhượng bộ tuyệt đối không có chuyện tốt!