Giang Niệm sững người, trừng to mắt kinh hãi!
Không phải mơ, là thật!
Tần Tam Dã đã quay về, thậm chí còn hôn cô lúc cô đang ngủ! Hôn đến mức sưng cả môi!
Một người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng như băng, sao có thể làm ra chuyện thế này chứ!
Nhưng cái cảm giác tê tê dại dại trong mơ đó...
Giang Niệm cũng không thấy ghét.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ, trong lòng không chỉ là tức giận mà còn ngượng ngùng.
Đúng lúc này bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng bàn tán của mấy người phụ nữ.
“Trưa thế này rồi mà vẫn chưa mở cửa? Vợ của đội trưởng Tần lại chưa dậy à? Mặt trời sắp lên tới mông rồi đó!”
“Cô ta đến khu nhà chúng ta hơn cả năm trời rồi, chị từng thấy cô ta dậy sớm lần nào chưa? Lần nào cũng ngủ đến trưa mới ló mặt, suốt ngày ở nhà chẳng làm gì, không nấu ăn cũng không chăm con. Chị chưa thấy đâu, quần áo trong nhà đều là đội trưởng Tần tranh thủ lúc nghỉ phép để giặt đó.”
“Đội trưởng Tần đúng là xui xẻo mới lấy phải cô vợ lười chảy thây, chỉ biết ăn bám. Anh ấy là đại đội trưởng của đội Phi Hành cơ mà, thế mà về còn phải lo việc nhà.”
“Không chỉ lười mà còn phá của. Cái đống váy vóc sặc sỡ của cô ta ấy, tháng nào cũng tiêu sạch tiền lương của đội trưởng Tần, đúng là loại đàn bà tiêu hoang!”
Giang Niệm đứng trong phòng nghe những lời mỉa mai và đả kích kia.
Người phụ nữ bị chửi là lười biếng, phá của nào phải ai khác, chính là cô!
Nhưng những lời buộc tội dành cho cô không dừng lại ở đó, cuộc phê bình vẫn tiếp diễn.
“Phá của chưa đủ, tôi nghe nói cô ta ở bên ngoài còn lẳng lơ, dính líu với mấy thằng đàn ông khác.”
“Suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, làm xấu mặt cả khu tập thể. Không khéo còn cắm sừng cho đội trưởng Tần rồi ấy chứ.”
“Biết đâu chính cô ta ăn chơi trác táng nên mới làm liên lụy tới đứa nhỏ. An An còn bé xíu, cả đời coi như tiêu rồi, tội nghiệp quá.”
“Cắm sừng á, đội trưởng Tần chịu được à? Sao không thấy anh ấy đòi ly hôn nhỉ?”
“Ly hôn phải lưu hồ sơ đó, nhỡ ảnh hưởng đến việc thăng chức của đội trưởng Tần thì sao?”
“Tôi thấy là do cô ta số tốt thôi, vừa cưới đã có bầu. Dù đội trưởng Tần có muốn ly hôn thì cũng khó mở miệng vì đứa con.”
“Hứ, thế thì đã sao, cũng chỉ là một đứa con gái, đâu phải con trai.”
“Chị không biết rồi, cô ta lại mang thai nữa đấy! Hôm qua ở bệnh viện chính miệng bác sĩ Chu nói, đã hai tháng rồi.”
“Trời đất ơi! Con gái của đội trưởng Tần mới hơn một tuổi, giờ lại có bầu nữa. Không biết lần này là trai hay gái?”
“Con đâu có ở trong bụng tôi, trai hay gái sao tôi biết được. Mà nói thật, đứa bé này có chắc là của đội trưởng Tần không...”
Rầm!
Người đàn bà mồm mép cay độc kia đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng động lớn.
Cánh cổng vốn đang đóng chặt bị ai đó đẩy mạnh mở tung.
Một luồng gió lạnh lùa vào, thổi thẳng vào mặt mấy người phụ nữ.
Ngay sau đó, Giang Niệm xuất hiện trước mắt họ với gương mặt giận dữ.
Cô vừa mở cửa ra liền trông thấy bốn, năm người phụ nữ đang tụ lại. Đều là những người phụ nữ còn khá trẻ, khoảng ba mươi tuổi, toàn là vợ lính sống trong khu tập thể này.
Có người đã sống ở đây gần mười năm, quen biết nhau từ trong ra ngoài.
Giang Niệm không quen ai cả, thậm chí trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có mấy ấn tượng.