Sau khi đeo ngọc bội, cuối cùng Giang Niệm cũng tìm lại được cảm giác thân quen ngày trước, tâm trạng an ổn hơn một chút.
Đồng thời cũng có thêm một mục tiêu rõ ràng hơn.
Nếu cô có thể mở ra tiên phủ dược điền, biết đâu có thể trồng được những loại dược liệu chứa linh lực và chữa khỏi vết bớt trên mặt Tiểu An Bảo.
Chỉ khi vết bớt biến mất, những lời đồn đại xoay quanh cô bé mới chấm dứt, để con gái cô có thể có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.
Giang Niệm ôm đứa bé trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó.
“Cục cưng, mẹ sẽ cố gắng hết sức để con cả đời được bình an vui vẻ. Giờ ngủ thôi, mẹ hát ru cho con ngủ nhé?”
Căn phòng nhỏ tắt đèn, chìm vào bóng đêm tĩnh lặng.
Tiếng hát dịu dàng như hòa tan trong ánh trăng dịu nhẹ.
...
Cùng lúc đó, tại thủ đô.
Một xưởng dệt.
“Diệp Lan Lan! Diệp Lan Lan! Diệp Lan Lan, cô đừng tưởng giả vờ ngủ là xong chuyện nhé! Đúng là gan to bằng trời, dám ngủ gật trong xưởng, muốn chết rồi hả, hay không sợ tổ trưởng phê bình?”
“Diệp Lan Lan, nói cho cô biết nhé! Việc cô chưa làm xong tôi không rảnh làm thay đâu. Hừ, tưởng cô là tổ tông của tôi chắc?”
“Diệp Lan Lan, Diệp Lan Lan! Mau tỉnh lại đi! Cô lại giả bệnh đấy à? Tháng này cô xin nghỉ bệnh ba lần rồi còn gì?”
Giọng nói sắc nhọn đầy khó chịu vang lên không ngớt.
Diệp Lan Lan chịu đựng cơn đau đầu âm ỉ cùng tiếng ồn chói tai bên cạnh, lờ mờ tỉnh dậy, khó khăn mở mắt.
Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy một căn phòng đơn sơ xa lạ.
“Á!”
“Đây là đâu?”
“Sao tôi lại ở chỗ này?”
Diệp Lan Lan trợn to mắt, hoảng hốt hét lên.
Rõ ràng trước đó cô ta còn đang trong khuôn viên trường đại học, vừa in xong bản luận văn chỉnh sửa, đang trên đường tới văn phòng giáo sư.
Vậy mà đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cô ta ngất đi không rõ lý do.
Giờ vừa mở mắt ra...
“Cái nơi quái quỷ gì thế này?”
Diệp Lan Lan nhíu mày đầy chán ghét, nhất là khi trông thấy bộ đồ lao động màu xanh đậm lấm lem bẩn thỉu trên người mình.
Bên cạnh cô ta là mấy công nhân cùng tổ, nghe cô ta cứ lớn tiếng la lối om sòm.
“Cô hét cái gì mà hét? Muốn bị tổ trưởng phát hiện cô trốn việc à? Làm đồng nghiệp với loại người như cô đúng là xui xẻo tám đời. Tỉnh rồi thì làm việc cho sạch sẽ vào, đừng có mơ giấc mộng đại học gì nữa. Cô bây giờ không phải sinh viên gì cả, chỉ là nữ công nhân ở xưởng ba nhà máy dệt, mau làm việc đi!”
“Cái gì mà công nhân nhà máy dệt? Sao tôi có thể là công nhân dệt vải được? Rõ ràng tôi là sinh viên trường y mà.”
Diệp Lan Lan vẫn la lên oang oang, hoàn toàn không thể chấp nhận được cú sốc thân phận từ sinh viên đại học trở thành nữ công nhân nhà máy.
Nhưng đồng thời ký ức trong thân thể này đang dần hòa nhập vào ý thức của cô ta.
Từ la hét điên cuồng, cô ta bắt đầu sững người, khuôn mặt như đông cứng lại.
Cô ta đã xuyên không, còn xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết do mình viết.
Cô ta chính là nữ chính tuyệt đối trong thế giới truyện, một đứa trẻ mồ côi con của liệt sĩ được nhận nuôi trong khu tập thể, thành tích học tập luôn đứng đầu.
Đây là hào quang nhân vật chính mà Diệp Lan Lan tự tay trao cho mình.
Dưới ánh hào quang ấy, kể cả người cô ta ghen ghét nhất Giang Niệm cũng bị cô ta giẫm nát dưới chân, trở thành một nữ phụ độc ác, đầu óc rỗng tuếch chỉ có vẻ ngoài hấp dẫn.