Nhỏ xíu như vậy, lúc ngủ lại càng đáng yêu.
Giang Niệm nhẹ tay chăm sóc con, vừa chỉnh lại áo, hai tay vẫn không rời khỏi Tiểu An Bảo.
Cô khẽ khàng lên tiếng: “Em xong rồi.”
Nghe thấy giọng cô, Tần Tam Dã quay người lại.
Khuôn mặt góc cạnh không để lộ chút biểu cảm nào, như thể chuyện phụ nữ cởi áo cho con bú là điều quá bình thường, không có gì khiến người ta phải nghĩ xa.
Chính vì thái độ như thế, tuy lạnh lùng nhưng lại khiến Giang Niệm không còn quá căng thẳng và gượng gạo nữa.
Ánh mắt Tần Tam Dã lướt qua cổ áo đã được cài lại của cô, cuối cùng dừng trên miếng băng gạc trên trán.
“Đau không?”
“Hả... gì cơ?”
Vừa nghe thấy giọng quan tâm của người đàn ông, Giang Niệm giật mình như chú thỏ con bị hoảng sợ.
Cô theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy ngực.
Người đàn ông này đang hỏi gì thế không biết! Cô đau hay không thì liên quan gì đến anh chứ!
Đây là chuyện một người đàn ông nên hỏi sao? Cho dù anh là chồng cô thì cũng không được đâu!
Tần Tam Dã thấy cô hoảng loạn, tay chân lúng túng liền hiểu ra Giang Niệm đã hiểu lầm ý mình.
Anh hỏi lại một lần nữa: “Vết thương trên trán có đau không?”
Giang Niệm: À, ra là chuyện đó.
Hóa ra là cô nghĩ sai rồi.
“Lúc nãy thì khá đau, nhưng giờ đỡ nhiều rồi, gần như không còn cảm giác nữa. Chắc không nghiêm trọng lắm, mấy hôm nữa là khỏi thôi.”
Cô nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh, không hề tỏ ra yếu đuối hay làm quá lên, thậm chí còn chẳng để tâm đến việc vết thương có để lại sẹo hay không.
Dù gì cũng là ngay trên trán, nếu có sẹo sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc.
Nếu là Giang Niệm trước kia có lẽ ngay từ lúc biết mình bị thương đã khóc lóc om sòm không yên rồi.
Cô vốn yêu cái đẹp, lỡ như để lại sẹo chẳng phải sẽ mất đi vũ khí để quyến rũ Lâm Minh Huy hay sao?
Nhưng Giang Niệm bây giờ thì hoàn toàn khác, nhìn ngoài có vẻ yếu ớt, thực ra lại rất rộng rãi thoải mái.
Cô không những chẳng lo lắng, còn ngẩng đầu nhìn Tần Tam Dã hỏi ngược lại: “Chừng nào chúng ta được về nhà?”
Tần Tam Dã trầm giọng hỏi lại: “Em muốn xuất viện về nhà à?”
“Ừm.”
Giang Niệm khẽ gật đầu.
Cô ôm đứa bé trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khó chịu lắm, em không thích. Với lại ở đây nhiều vi khuẩn, An An còn nhỏ sức đề kháng yếu, rất dễ bị lây bệnh. Nếu em không sao nữa thì chi bằng về nhà sớm một chút.”
Cô không chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân mà còn lo lắng cho đứa trẻ trong lòng.
Tần Tam Dã khựng lại một chút.
Bởi vì những lời cô vừa nói, anh cứ thế nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường bệnh thật lâu không lên tiếng.
Giang Niệm bị ánh mắt không chớp lấy một lần của anh nhìn mà trong lòng phát hoảng. Chẳng lẽ cô nói sai rồi?
Cô ngẩng đầu, chớp mắt, giọng dè dặt hỏi lại: “Em không được xuất viện sao?”
Giọng điệu mềm mại nũng nịu ấy chẳng khác gì lúc Tiểu An Bảo đỏ hoe mắt đòi bú sữa.
Tần Tam Dã cảm thấy như có một luồng khí mạnh đập thẳng vào ngực mình.
“Anh đi gọi bác sĩ để họ kiểm tra lại một lần nữa. Nếu bác sĩ bảo không sao thì chúng ta sẽ xuất viện về nhà.”
Để lại một câu như thế, anh quay người rời khỏi phòng bệnh.
Giọng anh vẫn thấp trầm, ổn định, nhưng bước chân dưới đôi giày quân đen lại gấp gáp bất thường.
...
Bác sĩ đến rất nhanh, kiểm tra lại vết thương trên trán cho Giang Niệm, còn hỏi thăm vài vấn đề liên quan.