Tần Tam Dã thoáng sửng sốt, không ngờ Giang Niệm thực sự đồng ý.
Ánh mắt anh dừng lại trên phần cổ áo xộc xệch của cô, làn da mềm mại thấp thoáng lộ ra, đường cong căng tròn đầy đặn cùng với những ngón tay trắng muốt kia.
Tất cả đan cài lại như một bức họa xuân sắc dịu dàng.
Yết hầu khẽ động, anh nuốt xuống một ngụm lớn.
“Giang Niệm, anh không tin em, anh sẽ không để An An ở riêng với em. Ai biết được em có làm tổn thương con bé nữa hay không.”
Giọng Tần Tam Dã vẫn lạnh lùng như trước.
Giang Niệm ôm chặt đứa trẻ, toàn thân cứng đờ, cúc áo ở cổ đã cởi dở, cài lại không được mà không cài cũng không xong.
Chẳng lẽ phải để Tần Tam Dã nhìn cô cho con bú sao?
Quá mất mặt rồi!
Nhưng nếu không cho bú thì Tiểu An Bảo cứ khóc mãi, cô nhìn cũng đau lòng.
Cô... cô... cô... hay là...
Mặt Giang Niệm nóng ran như muốn bốc khói, khi gần như sắp phải gượng ép chấp nhận thì Tần Tam Dã đột nhiên quay lưng lại.
Một bóng lưng thẳng tắp trong bộ quân phục hướng về phía cô.
Dù người anh không rời khỏi phòng nhưng ánh mắt đã không còn dừng trên người cô nữa.
Phù...
Giang Niệm thở ra một hơi.
Cô bắt đầu dồn hết chú ý vào Tiểu An Bảo.
Vì đói bụng lại không bú được, con bé đã khó chịu đến mức rơm rớm nước mắt, bắt đầu mút ngón tay cái.
Giang Niệm nhẹ nhàng cởi tiếp chiếc cúc áo gần cổ, rồi rút ngón tay cái khỏi miệng con bé.
“An An, tay bẩn, không được ăn đâu.”
Dường như cơ thể này còn giữ lại ký ức về hành động cho bú nên mọi thứ cũng không quá vụng về.
Tiểu An Bảo vừa ngửi thấy mùi sữa quen thuộc liền lập tức nhào tới.
Miệng há ra ngậm lấy, rồi bú từng ngụm lớn.
Trong phòng bệnh yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tiếng vải áo sột soạt, tiếng con bé nuốt sữa bỗng trở nên rõ mồn một.
Tần Tam Dã là quân nhân đã qua huấn luyện đặc biệt, năm giác quan vốn nhạy bén hơn người thường.
Tiếng động khẽ thế nào cũng không lọt khỏi tai anh.
Bóng lưng anh vẫn đứng thẳng trong bộ quân phục xanh rêu, từ đầu đến cuối không hề ngoái lại.
Nhưng bên vành tai dưới mái tóc ngắn đen nhánh kia lại đang âm thầm đỏ bừng.
“Á...”
Một tiếng hít nhẹ.
Là đau.
Giang Niệm khẽ cau mày.
Tiểu An Bảo nhìn thì nhỏ xíu nhưng sức bú lại không nhỏ chút nào.
Giống như vừa tìm được món đồ yêu thích nhất, không chỉ miệng không rời mà cả bàn tay bé xíu cũng nắm chặt lại.
Sợ mất đi nên vừa mừng vừa lo, vội vàng níu giữ.
Giang Niệm cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể mình, những cảm giác chưa từng có khiến cả người nóng ran không hạ nổi nhiệt.
Vừa ôm con cho bú, cô vừa dè dặt liếc nhìn bóng lưng bên cạnh.
Bóng lưng thẳng tắp trong bộ quân phục màu xanh từ đầu đến cuối không hề ngoái đầu nhìn lấy một lần.
Điều đó khiến cô phần nào yên tâm hơn một chút.
Trong lòng cô âm thầm tự trấn an.
Dù sao đây cũng là thế giới trong truyện, bản thân cô cũng chỉ là một người giấy, họ đã từng ngủ chung còn từng làm chuyện ấy, thậm chí đã làm báo cáo và đăng ký kết hôn rồi.
Cơ thể trần truồng còn từng thấy qua, chỉ là cho con bú thôi cũng chẳng có gì quá đáng.
Nghĩ vậy, cảm giác bối rối và ngượng ngùng trong lòng cũng vơi đi đôi chút.
...
Tiểu An Bảo bú no rồi ngủ thiếp đi, đôi mắt khép lại nhưng miệng vẫn còn ngậm, bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt trông vô cùng thỏa mãn.