Chồng Ngoài Tình Với Bạn Thân, Tôi Cũng Tìm Đàn Ông Mới

Chương 5

Trước Sau

break

Bữa tối có ba món mặn hai món chay, có thể thấy hai món mặn trong đó là cố ý làm để cảm ơn cô.

Phó Nghị lau mồ hôi trên mặt rồi nói bằng chất giọng khàn khàn: “Không biết cô thích ăn gì, nên tôi cứ tùy tiện làm vài món, mong cô không chê...”

Tống Kiều liếc nhìn cánh tay của người đàn ông, rồi lại nhìn bàn ăn toàn những món mình thích thì lắc đầu: “Không có, đều là món tôi rất thích ăn.”

Cậu thiếu niên ngồi bên cạnh cười rạng rỡ: “Em đã nói mà, nhìn chị là biết người dễ gần rồi, chắc chắn sẽ không chê bọn em đâu.”

Đồng tử của Phó Nghị khẽ động, sau khi mọi người ngồi xuống, hắn đưa cho Tống Kiều một lon Coca lạnh, còn mình thì khui một chai bia.

Trong bữa ăn, có lẽ vì cảm thấy Tống Kiều tính tình tốt, cậu thiếu niên đặc biệt nhiệt tình khuấy động không khí. Còn người đàn ông kia thì chỉ lẳng lặng cúi đầu uống rượu. Tống Kiều thầm đánh giá hắn.

Làn da của người đàn ông quá ngăm đen, lông mày rậm, mắt sắc như chim ưng, trên trán có một vết sẹo rõ ràng, không biết là do dao chém hay vì lý do khác.

Ngũ quan của hắn lại rất góc cạnh nam tính, một thân cơ bắp vô cùng phát triển. Có lẽ do quanh năm làm công việc nặng nhọc nên thân hình đặc biệt cường tráng, cơ bắp trên cánh tay trông vô cùng rắn chắc.

Chỉ là không hiểu vì sao, người đàn ông cứ lẳng lặng ngồi ở một bên như vậy, Tống Kiều lại có một ảo giác tựa như đã từng quen biết.

Tuy nhiên tia nghi hoặc này trong lòng cô cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Tính tình cậu thiếu niên hướng ngoại, cởi mở, không giống như người đàn ông kia trầm mặc ít lời.

“Chị ơi, chị là người Đồng Thành bản địa ạ?”

Tống Kiều gật đầu: “Ừm, sao vậy?”

Cậu thiếu niên gãi đầu ngượng ngùng, ấp úng nói: “Haiz… Còn không phải là vì anh Trụ của em… Anh ấy muốn tìm…”

Những lời còn lại chưa kịp nói ra, người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm đã gắp một miếng thịt vào bát cậu thiếu niên: “Lúc ăn cơm thì bớt nói lại, ăn thịt cũng không lấp được miệng em à.”

Cậu thiếu niên cười hì hì ngại ngùng, nuốt những lời định nói vào trong bụng.

Tống Kiều thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, qua cuộc đối thoại ban chiều, cô chỉ cho rằng cậu thiếu niên muốn nhờ cô giúp hai người họ tìm việc ở đây.

“Tôi cũng vừa mới về Đồng Thành không lâu, vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm… Đợi vài ngày nữa, tôi sẽ hỏi giúp các anh xem có công việc nào phù hợp không.”

Phó Nghị trầm ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Không cần đâu, chắc chúng tôi vẫn làm ở công trường được.”

Buổi chiều tuy Phó Nghị có xung đột với đốc công, nhưng gã thầu khoán đã ra tay đánh hắn, người trong công trường cũng đã báo cảnh sát. Với cái tính keo kiệt bủn xỉn của gã thầu khoán kia, phần lớn là không muốn bồi thường tiền, muốn hòa giải thì chỉ có thể để hắn tiếp tục ở lại công trường làm việc.

Tống Kiều nghe vậy, không khỏi nhìn người đàn ông: “Gã ta đánh anh, mà anh vẫn muốn tiếp tục làm việc dưới trướng người ta à?”

Phó Nghị gật đầu: “Thiếu tiền.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc