Chồng Ngoài Tình Với Bạn Thân, Tôi Cũng Tìm Đàn Ông Mới

Chương 4

Trước Sau

break

Người ta thường nói hôn nhân có lời nguyền bảy năm. cuộc hôn nhân của họ tuy chưa đến bảy năm, nhưng thay vì tiếp tục giày vò lẫn nhau thì chi bằng cứ buông tay như vậy để đôi bên đều dễ chịu hơn.

Mẹ Tống im lặng một lúc lâu rồi nói: “Hai hôm trước ba con... Ông ấy... Có gọi điện về, nói... Nói là...”

Nhắc tới người cha đó Tống Kiều lại cau mày: “Nói gì ạ? Nói ông ta sắp chết à?”

Vốn chỉ là một câu nói trong lúc tức giận, ai ngờ mẹ Tống lại đáp: “Ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối... Hơn nữa, nghe nói dạo trước, ông ấy mới phát hiện ra đứa con trai mà ông ấy nuôi gần hai mươi năm không phải con ruột của mình... Cho nên ông ấy muốn...”

Tống Kiều nhướng mày: “Ông ta muốn sau khi chết, con đến đốt vàng mã cho ông ta?”

Mẹ Tống khẽ thở dài: “Ông ấy biết con hận ông ấy, nên ông ấy muốn để lại toàn bộ tài sản cho con của con trong di chúc...”

Nghe đến đây Tống Kiều không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ông ta đúng là đến lúc sắp chết vẫn không quên làm người khác ghê tởm...”

Mẹ Tống nói tiếp: “Muốn di chúc có hiệu lực thì trong vòng hai năm nếu con không có con... Tài sản sẽ tự động chuyển cho quỹ từ thiện... Cho nên nếu bây giờ con ly hôn thì...”

Nếu bây giờ ly hôn, trong vòng hai năm chắc chắn sẽ không có con, điều đó đồng nghĩa với việc tự động từ bỏ số tài sản kia.

Tống Kiều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khẽ nói: “Con muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng nhất định phải có tài sản của ông ta!”

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ giống mẹ Tống, Tống Kiều không phải kiểu phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn, cam chịu nuốt đắng cay.

Gã đàn ông tồi tệ kia gặp báo ứng là chuyện của ông ta, nhưng món nợ mà ông ta thiếu thì cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Mẹ Tống hỏi: “Con... Con định làm thế nào?”

Tống Kiều nhìn ra bầu trời đã sẩm tối bên ngoài, một tia chớp rạch ngang khoảng không, theo sau là một tiếng sấm rền vang.

“Con làm thế nào mẹ không cần phải hỏi... Tóm lại, tiền của ông ta... Một đồng con cũng sẽ không để thiếu, nhất định phải lấy hết về tay.”

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Đứa con trai mà người cha tệ bạc đó nuôi bên ngoài nhỏ hơn cô năm tuổi. Chỉ vì cô là con gái mà ông ta ra ngoài nuôi người tình, sau khi ly hôn cũng chẳng thèm quan tâm đến cô. Giờ thì đúng là công dã tràng xe cát, nuôi gần hai mươi năm trời mới biết là con hoang của kẻ khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khoái trá của việc trả thù.

Đúng lúc này đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu thiếu niên ngây ngô đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Chị ơi... anh trai em nói chiều nay may mà có chị giúp đỡ. Tối nay anh ấy nấu cơm, nếu chị không chê... thì cùng ăn nhé!?”

Tống Kiều liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp rồi cười rồi gật đầu: “Được thôi...”

Tháng bảy ở Đồng Thành oi bức lạ thường, ngay cả cơn gió đêm cũng mang theo một cảm giác nặng nề.

Hai nam một nữ, ăn cơm trong phòng của ai cũng không tiện. Cậu thiếu niên bèn dọn bàn ra ngoài sân, ba người ngồi xuống dưới gốc cây hồng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc