Chồng Ngoài Tình Với Bạn Thân, Tôi Cũng Tìm Đàn Ông Mới

Chương 2

Trước Sau

break

Giống như cô và Thịnh Lương trong mắt mọi người mấy năm nay vậy. Có lẽ Thịnh Lương cũng giống như cha cô, đã sớm có người khác bên ngoài, chỉ là cô không biết mà thôi.

Cô đang ngẩn người thì cánh cổng sắt của sân bị người ta đẩy ra từ bên ngoài. Hai người đàn ông mặt mày lấm lem đang dìu một người đàn ông mặt đầy máu đi vào.

Vừa vào cửa, người đàn ông trung niên hơi thấp bé đã lên tiếng trách mắng: “Thằng Trụ, mày nói xem hôm nay là cái chuyện gì vậy hả?! Gã thầu khoán kia nói vài câu thì cứ mặc kệ nó đi... Mày cố chấp với người ta làm gì?! Mày xem mày đi, tự biến mình thành cái dáng vẻ này...”

Một thiếu niên trẻ tuổi khác nghe vậy lập tức bất mãn cãi lại: “Là do gã thầu khoán đó không phải thứ tốt đẹp gì! Ngày thường hắn gây khó dễ cho anh Trụ thì thôi đi, hôm nay còn dám giở trò sàm sỡ chị Lệ trước mặt bao nhiêu người. Anh Trụ vì chướng mắt quá nên mới...”

Lời còn chưa nói hết, cậu ta đã bị người đàn ông trung niên thô bạo ngắt lời: “Chướng mắt thì làm được gì!? Mẹ thằng Trụ đang bệnh có cần tiền không!? Với tình hình của nó bây giờ... Tao phải kéo quan hệ mới xin cho nó vào được công trường. Giờ hai thằng ranh con chúng mày đắc tội với thầu khoán rồi! Sắp tới biết tìm việc ở đâu đây!?”

Thiếu niên bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, nghẹn họng hồi lâu không nói được câu nào.

Người đàn ông mặt đầy máu kéo cậu thiếu niên lại: “Chú Ba... chuyện này không liên quan đến ŧıểυ Hoa...”

Người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông mặt đầy máu rồi trầm giọng nói: “Hai ngày này mày cứ nghỉ ngơi trước đi, tao sẽ qua nói chuyện với mấy người trên công trường xem giải quyết thế nào...”

Người đàn ông kia khàn giọng, lí nhí nói: “Lại làm phiền chú Ba rồi.”

Người đàn ông trung niên lắc đầu rồi thở dài: “Ba mẹ mày có ơn với tao, chút chuyện này có là gì...”

Nói xong ông lập tức quay người rời đi.

Tống Kiều nhìn miếng băng gạc quấn tạm bợ vẫn còn thấm máu trên đầu người đàn ông kia, vì có bệnh nghề nghiệp trước đây nên cô lên tiếng: “Vết thương trên đầu anh xử lý không đúng cách. Miệng vết thương chưa được làm sạch đã băng bó lại, như vậy rất dễ nhiễm trùng, mùa hè còn dễ mưng mủ gây viêm...”

Cả hai người nghe xong đều có chút sững sờ, cậu thiếu niên ngây người một lúc rồi nhìn về phía Tống Kiều: “Chị ơi... Chị là bác sĩ ạ?! Vậy... vậy chị có thể giúp anh tôi xử lý một chút được không? Chúng em... chúng em vừa mới đến đây, trong túi...”

Cậu thiếu niên lục lọi trong túi rồi móc ra mấy tờ tiền lẻ nhàu nát, vẻ mặt có chút bối rối: “Chúng tôi không có nhiều tiền, nên mới không dám đến bệnh viện lớn...”

Tống Kiều liếc nhìn vết thương của người đàn ông: “Miệng vết thương không lớn, không tốn bao nhiêu tiền đâu, cậu ra tiệm thuốc mua một ít dung dịch ô-xy già, cồn i-ốt, băng keo cá nhân và băng gạc mới về đây, tôi sẽ giúp anh ấy băng bó.”

Người đàn ông ngồi trên ghế đá nghe Tống Kiều nói nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng.

Còn cậu thiếu niên thì vội vã chạy ra ngoài để lại hai người trong sân.

Tống Kiều không nghĩ nhiều, cô múc một chậu nước rồi đi đến bên cạnh người đàn ông, nói: “Anh rửa mặt đi, máu và bụi xi măng dính bết cả vào nhau rồi…”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc