Khi biết chồng ngoại tình với chính cô bạn thân của mình, Tống Kiều lại không hề cảm thấy tức giận.
Thậm chí ngay lúc này khi cả hai đang mặn nồng với nhau trong chính ngôi nhà của mình, cô cũng chỉ lẳng lặng thu dọn vài bộ quần áo rồi quay người rời đi, không gây ra một tiếng động nào kinh động đến họ.
Cô và chồng là Thịnh Lương quen nhau từ thời đại học. Trải qua những năm tháng trên giảng đường cho đến khi bước chân vào xã hội, việc quen biết rồi kết hôn dường như chỉ là một cột mốc mà ai cũng phải trải qua trong đời.
Đại học thì nên yêu đương, cô đồng ý lời tỏ tình của Thịnh Lương. Tốt nghiệp xong, mẹ kế nói nên kết hôn, cô cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta.
Mọi chuyện trông có vẻ thuận buồm xuôi gió, không hề có chút trắc trở nào...
Chỉ có chính Tống Kiều mới biết, mỗi khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, cô luôn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống vô hình...
Như thể cô đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng.
Đối với việc Thịnh Lương ngoại tình, cô không có nhiều cảm xúc. Cô cũng không biết mình có yêu Thịnh Lương hay không bởi vì nếu yêu... thì tại sao bây giờ cô lại có thể bình tĩnh đến vậy.
Còn nếu không yêu thì tại sao lại có thể chung sống yên ổn suốt bao nhiêu năm qua.
Tống Kiều xin thôi việc để lại cho Thịnh Lương một bản thỏa thuận ly hôn rồi trở về quê nhà là một thành phố nhỏ không mấy phát triển.
Thấy cô về, mẹ Tống vội vàng ra đón: “Sao con lại về một mình thế? ŧıểυ Thịnh đâu? Sao nó không về cùng con!?”
Tống Kiều lắc đầu: “Anh ấy bận...” Bận ngoại tình…
Nửa câu sau, Tống Kiều không nói ra bởi vì năm đó mẹ cô ly hôn cũng chính vì cha cô ngoại tình.
Mẹ Tống là một người phụ nữ miền Nam điển hình, tính tình ôn hòa, không tranh giành. Ngay cả khi người cha thành đạt của cô ngoại tình và có một gia đình khác bên ngoài, bà cũng chỉ giành quyền nuôi Tống Kiều và giữ lại mấy căn nhà vốn thuộc về mình. Ngoài ra, bà không đòi hỏi của gã đàn ông phụ bạc đó một đồng nào, kể cả chi phí nuôi dưỡng Tống Kiều bao năm qua, bà cũng chưa từng mở miệng đòi hỏi.
Để tránh bị Thịnh Lương làm phiền, cũng như mắt không thấy tim không đau, Tống Kiều ở nhà mẹ đẻ được hai ngày rồi dọn đến một trong những căn nhà cho thuê của bà.
---
Thị trấn nhỏ tuy không phồn hoa như thành phố lớn nhưng cũng không thiếu hơi thở của cuộc sống đời thường.
Tống Kiều ở trong một khu phố cũ, xung quanh đang trong quá trình quy hoạch. Những ngôi nhà cấp bốn bằng xi măng cũ kỹ nằm xen kẽ nhau trong khu phố này.
Nơi đây thiếu đi sự lạnh lẽo của những tòa nhà bê tông cốt thép san sát, nhưng tình làng nghĩa xóm lại gần gũi hơn vài phần.
Mấy căn nhà trong sân này đều là của mẹ Tống, bà là người hiền lành, dù cho thuê những căn nhà cấp bốn cũ kỹ nhưng các trang thiết bị bên trong đều được bà sắm sửa đầy đủ.
Tống Kiều dọn vào ở trong một khoảng sân có hai hộ gia đình, dùng chung một nhà bếp và một nhà vệ sinh, sát bên tường còn có một cây hồng và một cái giếng kiểu cũ.
Tất cả mọi thứ ở đây, vừa xa lạ lại vừa phảng phất một hương vị quen thuộc của tuổi thơ. Chỉ là khi đó trong mắt người ngoài, cha mẹ cô vẫn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.