Tống Kiều kéo Phó Nghị lại: “Kệ em ấy đi chúng ta uống tiếp… không say không về…”
Phó Nghị quét mắt nhìn Tống Kiều đang một lòng muốn chuốc say mình, hắn giật lấy chai rượu trên tay cô rồi trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm cái gì vậy?”
Tống Kiều với đôi mắt lờ đờ men say nhìn người đàn ông đang nghiêm mặt trước mặt rồi giơ tay vuốt ve vết sẹo trên trán hắn: “Tôi… tôi muốn anh…”
Đồng tử Phó Nghị sâu thẳm hắn định kéo tay cô xuống: “Cô say rồi…”
Tống Kiều không vui nên lập tức gạt tay hắn ra: “Tôi không có say! Anh nói xem, tôi có đẹp không?”
“Đẹp…”
“Có xinh không?”
Phó Nghị: “Xinh.”
Tống Kiều nghe vậy thì loạng choạng đứng dậy đi đến bên cạnh Phó Nghị, thì thầm vào tai hắn: “Vậy anh có muốn đυ. tôi không?”
Tống Kiều cố tình dùng bộ ngực đầy đặn của mình áp sát vào người Phó Nghị.
Thấy yết hầu của hắn bất giác trượt lên trượt xuống, cô nũng nịu nói: “Thật sự không muốn sao… a…”
Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Phó Nghị vác bổng lên vai.
Tống Kiều đấm vào tấm lưng rắn chắc của hắn giận dỗi nói: “Anh làm tôi sợ chết khiếp!”
Phó Nghị không nói lời nào mà vừa vào phòng đã đè Tống Kiều xuống giường: “Tống Kiều…”
Tống Kiều ôm lấy vai hắn đôi mắt hoa đào mê ly nhìn về phía Phó Nghị: “Ừm? Anh gọi tôi?”
“Cô nhìn cho rõ tôi là ai?”
Tống Kiều ngây ngô cười một tiếng: “Anh là Phó Nghị mà~”
Phó Nghị gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó cái gì?”
Tống Kiều nhân lúc có men rượu lật người đè hắn xuống dưới thân, ngón tay từ vết sẹo trên trán hắn từ từ lướt xuống đôi môi mỏng rồi khẽ nói: “Tôi muốn ngủ với anh… Anh có cho không?”
Phó Nghị trầm ngâm nhìn cô hồi lâu, cánh tay vốn đang ôm eo cô chuyển lên gối sau gáy, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tùy cô…”
“???” Tống Kiều mơ màng nhìn hắn: “Tùy, tùy tôi?”
Nghe vậy, Phó Nghị không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại nằm im trên giường.
Tống Kiều: “...”
Thấy Phó Nghị không có ý định chủ động, Tống Kiều liếc mắt nhìn xuống thân dưới của hắn mà thầm hạ quyết tâm trong lòng, duỗi tay cởi quần áo trên người hắn.
Lúc trở về,hắn đã dội qua nước lạnh nên trên người chỉ mặc một chiếc áo thun cổ tròn đơn giản, nên hẳng mấy chốc Tống Kiều đã lột sạch Phó Nghị.
Cô nhìn lồng ngực rắn chắc của hắn thì duỗi tay sờ sờ: “Phó Nghị… trước đây anh làm nghề gì vậy?”
Công nhân trên công trường phần lớn đều gầy gò trơ xương giống như chú Ba của hắn vậy. Thậm chí có người trông nhỏ thó, gầy gò, quanh năm làm lụng vất vả nên ai cũng đen nhẻm, da bọc xương, vừa thô vừa ráp.
Chỉ có người đàn ông này là có một thân cơ bắp săn chắc, đôi tay tuy cũng đầy chai sạn, nhưng khí chất toát ra từ người Phó Nghị lại không hề thô lỗ như những người nông dân công bình thường.
Phó Nghị nhắm mắt, cảm nhận đôi tay của Tống Kiều đang sờ soạng, nhào nặn, châm lửa khắp nơi trên người mình. dươиɠ ѵậŧ bên dướivốn đã có phản ứng bây giờ càng sưng to hơn một chút.
Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khàn giọng nói: “Cô còn làm nữa không?”
Tống Kiều giơ tay định cởi chiếc váy vướng víu trên người, ai ngờ tóc lại bị vướng vào khóa kéo, làm thế nào cũng không gỡ ra được.