Phó Nghị coi những lời của mọi người xung quanh như gió thoảng bên tai, hắn đưa hộp cơm cho Giang Hoa rồi nói: “Lát nữa em mang trả lại cho người ta.”
“Biết rồi.” Giang Hoa gật đầu.
Chú Ba Phó thấy vậy lập tức rít một hơi thuốc lào thở dài nói: “Con bé ŧıểυ Quyên tao thấy cũng không tệ, nó biết nhà mày có bà mẹ già bệnh nặng, cũng không chê mày từng ngồi tù... Mày thật sự không thích nó à!?”
Phó Nghị đáp: “Điều kiện gia đình cháu như vậy, không muốn làm lỡ dở con gái nhà người ta.”
“Mày.... tao còn không biết mày à!” Chú Ba Phó liếc nhìn người đàn ông đang ngẩn người: “Mày tưởng tao không biết, mày đến Đồng Thành chẳng phải là để tìm con bé kia sao! Nhưng người ta đã biệt tăm hơn năm năm rồi, mày biết tìm ở đâu!?”
“Hơn nữa, con bé đó bây giờ cũng đến tuổi rồi, làm sao mày biết người ta đã kết hôn hay chưa!? Có người yêu chưa? Chẳng lẽ người ta cứ chờ mày mãi được à!?”
Nói xong, ông thấy tay Phó Nghị đột nhiên cứng đờ, hắn lại nghĩ đến vết hằn trên ngón áp út bàn tay trái của Tống Kiều, lồng ngực chợt thắt lại.
Chú Ba Phó thấy hắn không nói gì cũng không khuyên nữa, mà chỉ nói: “Con bé ŧıểυ Quyên không tệ đâu, mày cứ suy nghĩ kỹ đi đừng để lỡ, thời buổi này con gái tốt không có nhiều đâu.”
Phó Nghị: “Vâng... Cháu biết rồi.”
Cả ngày hôm đó, trong lòng Phó Nghị cứ canh cánh chuyện này. Nghĩ đến màn khiêu khích trần trụi của Tống Kiều đêm qua, sau khi tan làm hắn đã ngồi lại công trường hút gần hết một bao thuốc mới trở về.
Vừa vào cửa, hắn đã thấy Tống Kiều múc sẵn một chậu nước ấm rồi gọi: “Hôm nay sao lại về muộn thế!? Mau rửa mặt rồi vào ăn cơm đi.”
Phó Nghị nhìn người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ mà sắc mặt không chút biểu cảm: “Trên công trường có chút việc nên về trễ.”
Giang Hoa là người thẳng tính nhìn bàn ăn thịnh soạn, cậu tò mò hỏi: “Oa! Chị Kiều… chị trúng số độc đắc hay sao mà làm nhiều món ngon thế này?”
Tống Kiều cười nói: “Trúng số gì chứ, hôm nay là sinh nhật tôi, hai người mau rửa mặt rồi qua đây ăn cơm!”
Nói rồi, Tống Kiều tiện tay khui hai chai rượu vang đỏ.
Phó Nghị nghe cô nói thì đồng tử khẽ động: “Hôm nay… là sinh nhật cô?”
Tống Kiều liếc nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Sinh nhật của cô đương nhiên không phải hôm nay, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ để cùng nhau uống rượu mà thôi.
Phó Nghị trầm ngâm nhìn Tống Kiều một cái rồi rửa mặt và ngồi vào bàn.
Tống Kiều thấy hắn nể tình như vậy thì vội rót rượu cho cả hai.
Giang Hoa nói: “Chị Kiều, sao chị không nói sớm. Chị xem, em với anh trai chẳng chuẩn bị gì cả. Hay là bây giờ em đi mua cho chị một cái bánh kem nhé!?”
Tống Kiều: “...”
“Không cần đâu, tôi đâu phải con nít mà cần bánh kem… Ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Vậy… thế này ngại quá…”
Tống Kiều nhìn Phó Nghị: “Anh cậu ngày nào cũng bị tôi sai vặt, tôi có thấy ngại đâu.”
“Cái đó thì có gì đâu… Ai bảo anh trai em là đàn ông con trai chứ…”
Trên bàn cơm, Giang Hoa tuổi còn nhỏ nên tửu lượng kém, mới hết một chai rượu đã hơi choáng váng rồi lảo đảo về phòng.