Thế nhưng nếu cứ thế đi ngủ, tôi lại thấy bị thiệt thòi.
Bởi vì chúng tôi không phải là vợ chồng bình thường, thời gian chúng tôi ở chung có hạn, tôi muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi này làm gì đó nhiều hơn một chút. Vì vậy, tôi làm phiền anh...
Anh luôn chiều theo tôi, loại yêu cầu này, anh chưa bao giờ từ chối cả.
Làm xong một lần, đã hơn hai giờ đêm.
"Con thú nhỏ, hay là mai tôi cho em nghỉ phép nửa ngày nhé?"
"Không cần đâu, tất cả mọi người đều sẽ làʍ t̠ìиɦ, chẳng lẽ người nào làm chuyện này đến nửa đêm đều có thể xin nghỉ sao? Loại đặc quyền này, em không cần."
"Vậy thì mau nhắm mắt lại! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Tôi "Dạ" một tiếng, sau đó giống như bạch tuộc ôm lấy anh Trác, anh cười, ôm lấy tôi.
Đêm đó, trong mơ, tôi mơ thấy mình và anh Trác tổ chức đám cưới, tuy rằng trong đám cưới này chỉ có hai người là tôi và anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào đến mức muốn nổ tung, vậy nên đến sáng ngày thứ hai tỉnh dậy tôi vẫn còn cười.
"Mơ thấy gì sao, vui như vậy?"
"Mơ thấy anh cho em rất nhiều sô cô la, còn có rất nhiều hoa hồng."
"Không phải em sợ béo sao?"
"Nhưng là do anh tặng mà! Hơn nữa bây giờ em đã có người muốn rồi, có béo cũng không sợ."
"Đúng là trẻ con." Anh hôn lên trán tôi.
Sau khi đến công ty, tôi đưa bản thảo mà thư ký Đinh đã duyệt gộp chung với bản thảo của những người khác tạo thành một tệp văn bản lớn, sau đó gửi chúng đến cho biên tập của tạp chí A.
"Cô đã làm xong việc với vị thư ký khó tính kia rồi sao?"
"Ừ, cuối cùng cũng xong rồi."
"Tổng cộng sửa lại bao nhiêu bản vậy?"
"Tính cả hai bản mà cô viết trước đó, tất cả là 13 bản."
"Trời ơi!" Tiếp đó là một chuỗi biểu tượng hoảng sợ, "Khương Kha, tôi thật sự phục cô."
"Đừng vội phục tôi, cô xem bản thảo trước đi đã, tôi đã cố gắng hết sức để làm rồi, nếu cô còn không hài lòng, vậy thì sau đó cô có thể cùng làm."
"Ha ha ha ha, sao tôi lại không hài lòng chứ? Nếu cô thấy ổn, thì bản thảo sẽ được sửa chữa, tôi ở bên này sẽ kiểm tra lại ba lần, nếu không có vấn đề gì thì sẽ cho người mang đi in, tôi rất mong đến lần hợp tác tiếp theo của chúng ta."
"Được, nhớ phải làm cho tổng giám đốc Trác của bọn tôi trông đẹp trai một chút nha."
"OK"
Sau khi tạp chí A chấp nhận bản thảo, tôi bắt đầu chuyển sang chỉnh sửa bản thảo cho tạp chí B.
Có kinh nghiệm từ lần trước, hoặc cũng có thể do đã trải qua những việc này rồi, đồng nghiệp ở tạp chí B cũng đã bớt so đo rất nhiều, thậm chí là thư ký Đinh, cũng không làm khó nhiều nữa.
Rất nhanh bản thảo được phê duyệt xong, thuận lợi đưa đi in ấn.
Sau khi anh Trác biết tôi đã làm xong việc, nói là muốn chúc mừng tôi, nên hai người chúng tôi lại đến gặp nhau.
"Sao bản thảo cho tạp chí thứ hai này lại thuận lợi như vậy?" Lúc chúng tôi ăn cơm, anh Trác hỏi tôi, "Bản thảo cho tạp chí B viết tốt hơn sao?"
Tôi lắc đầu: "Nếu là về chất lượng bản thảo, thì bản cho tạp chí A tốt hơn một chút, còn việc ở tạp chí B thuận lợi hơn là vì biên tập cho em hạn nộp bản thảo sau tạp chí A. Sau khi mọi người cùng sửa lại bản thảo một lần, phát hiện ra cũng chỉ như vậy, nên yêu cầu cũng ít đi nhiều."
Anh Trác gật đầu: "Về vụ việc sửa đổi bản thảo của thư ký Đinh lần trước anh có mấy câu muốn nói với em."
Tôi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, trông rất có dáng vẻ chăm chú tiếp thu.
Anh cười một cái: "Tập trung làm việc đương nhiên là rất tốt, nhưng chúng ta phải biết học cách làm việc thông minh."
Tôi nhìn anh, không hiểu lắm.
"Dựa vào việc thư ký Đinh đòi sửa bản thảo mà nói, em căn bản là đã dùng cách ngu ngốc nhất" Anh Trác nói, "Nếu cô ta vẫn muốn hạnh họe em, vậy có phải em vẫn định tiếp tục sửa không?"
"Em không biết nữa." Tôi thành thật trả lời, từ lúc sửa bản thảo, tôi đã có rất nhiều lần muốn bỏ cuộc, muốn mắng người, "Nếu như anh là em, thì anh sẽ làm như thế nào?"
"Tôi sẽ cố gắng thỏa thuận với cô ta." Anh Trác nói.
"Khó lắm! Cô ta ghét em." Tôi vừa bất lực vừa cam chịu.