"Ban đầu vốn nội dung chỉ khoảng 500-800 chữ, mà cô ta hận không thể viết mình thành một nhân vật truyền kỳ, viết vào đó toàn bộ chiến tích vĩ đại bao năm qua của mình." Tôi buồn phiền, "Không chỉ có chiến tích vĩ đại mà còn phải có các câu ca ngợi nữa."
"Vậy em nói với cô ta, bài chỉ giới hạn trong vòng 500 từ không phải là được rồi sao?"
"Em nói rồi! Cô ta yêu cầu 500 chữ này đoạn đầu là mô tả, đoạn giữa là một đoạn tư liệu về bản thân mình, còn phần cuối là ca ngợi. Em nói đây là tạp chí thời trang không thể làm vậy thì cô ta liên tục gọi điện cho em đòi thay đổi, đổi tới đổi lui vẫn không hài lòng."
"Vậy cứ để xem cô ta phản ứng ra sao về bản sửa mới nhất này, nếu vẫn không được, em phải báo tình huống này cho trưởng phòng, để anh ấy còn nghĩ cách ứng phó."
"Vâng." Tôi gật đầu, "Nói đi cũng phải nói lại, thư ký Đinh coi trọng đợt tuyên truyền này như vậy, có phải là vì công ty đã đưa ra tin tức, chỉ cần là tin liên quan đến người, thì chỉ có thể là anh, vậy nên, cô ta mới bất thường như vậy?"
"Công ty nói bài báo chỉ có anh có thể xuất hiện sao?" Anh Trác cười hỏi, "Sao anh lại không biết việc này?"
"Lần trước trưởng phòng nói, sau khi anh ấy nhận phỏng vấn, khi nào bản thảo của phóng viên được đưa ra, thì em hãy đổi tên anh ấy thành người phụ trách liên quan." Tôi nói.
"Trưởng phòng của các em quả nhiên!" Ý cười trên mặt anh Trác càng rõ hơn. "Trưởng phòng của các em đúng là một con hồ ly tinh, rất ranh ma! Nội dung mà anh ấy cho truyền thông nói ra chắc chắn đều là khoác lác!? Nên sợ sau này nếu không thực hiện được thì danh tiếng của anh ấy sẽ mất."
Anh Trác nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt tôi: "Bây giờ tuổi em vẫn còn rất trẻ, có nhiều chuyện em vẫn chưa hiểu được, phải học tập anh ấy nhiều một chút."
"Vâng."
Chúng tôi ăn cơm ở ngoài, sau khi về đến nhà, tôi luôn nghĩ đến bản thảo của thư ký Đinh, nên quên luôn cả chuyện quan trọng nhất là hôn anh Trác, việc đầu tiên là tôi mở máy tính.
Quả nhiên, lại là một chuỗi dài những ý kiến không hài lòng.
Nếu làm theo yêu cầu của cô ta, vậy thì sẽ chỉ có thể viết được một loại văn bản, chính là viết hồ sơ.
Tôi xoa xoa mày.
"Sao vậy, vẫn còn buồn phiền sao?"Anh Trác tỳ cằm lên đầu tôi.
Tôi gật đầu: "Thành thật mà nói, em không muốn sửa thêm nữa, nếu còn sửa nữa, chính em sẽ tự nghi ngờ cuộc sống này mất."
Anh cười cười: "Vậy em định sửa hay không sửa?"
"Sửa." Tôi cắn răng nói.
Trong mắt tôi, "sửa" thì mới là phong cách chuyên nghiệp, cũng là việc làm có trách nhiệm lớn nhất đối với công ty.
"Vậy em sửa trước đi, anh đi tắm đã rồi sẽ lên giường chờ em." Anh vừa nói, vừa hôn lên mặt tôi một cái.
Tôi gật đầu, dùng một tay ôm lấy đầu anh, nghiêng đầu tìm môi anh.
Hương vị ngọt ngào, giống như độc của cây thuốc phiện, tôi sợ hôn lâu sẽ bị chìm đắm vào đó nên chỉ dám lướt qua một cái.
"Cảm ơn anh đã khen." Tôi mở văn bản bị bôi rực rỡ sắc màu, "Tổng giám đốc Trác, anh thân là một tổng giám đốc, còn em chỉ là một cấp dưới, không phải là anh nên tuyên dương sự cống hiến của em sao?"
"Thân là người đàn ông của em, tôi càng mong em có thể chuyên nghiệp hơn ở những lĩnh vực khác, không làm phiền em nữa, làm xong sớm còn nghỉ sớm."
Sau đó, tôi tiếp tục ngồi sửa bản thảo, ngoài ý muốn là nick Zalo của thư ký Đinh cũng đang sáng, tôi trực tiếp gửi bản thảo đã sửa lần nữa cho cô ta.
Có thể cô ta cũng đã mệt mỏi rồi, tất nhiên, bản thân tôi cũng đã phải nhượng bộ rất nhiều, đêm hôm ấy, vào khoảng một giờ sáng, cuối cùng thì cô ta cũng đồng ý.
Toàn bộ quá trình này, anh Trác không hề đến giục tôi đi ngủ, tôi vốn tưởng là anh đã ngủ rồi, vậy mà khi tôi tắt máy tính đi đến phòng vệ sinh, tôi lại thấy đèn phòng ngủ vẫn sáng.
Tôi đi vào nhìn, vậy mà anh lại nghiêng đầu dựa vào giường, trên tay còn đang cầm một quyển sách.
Cuốn "Người yêu" của Duras.
"Anh vẫn chờ em hả?"
"Ừ."
"Xin lỗi, em không để ý thời gian."
"Giữa anh và em, không cần phải nói xin lỗi... mau đi rửa mặt đi, tối nay tôi không làm phiền em nữa."