Chơi Game Chính Là Muốn Thắng!

Chương 2

Trước Sau

break

“Ờ…” Túc Văn Nhạc suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy đội BF đang ở đây à? Sắp có giải đấu sao?”

 

Tạ Kỳ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thất vọng.

 

“Là giải đấu trong nước đấy! Họ đã vào top 8 rồi! Tám đội mạnh nhất đều đang ở tại khách sạn Maycas này. Tôi còn tưởng cậu sau khi đánh giải chuyên nghiệp xong thì sẽ quan tâm đến tuyển thủ chuyên nghiệp, hóa ra vẫn thế… Dù tôi là phó hội trưởng hội tiếp ứng của bạn trai tôi tại Giang Thành, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhân lúc đối thủ gặp khó khăn mà chọc ngoáy. Vậy nên nếu cậu muốn đi cổ vũ MS, tôi cũng không cản đâu.”

 

“MS không có nhiều fan lắm sao?” Túc Văn Nhạc hỏi.

 

“So với BF thì ít hơn một chút. Nhưng họ từng giành huy chương đồng quốc tế đấy, cậu nghĩ sao?”

 

“Thế thì chắc fan nữ đông lắm nhỉ, tôi đi cổ vũ làm gì.”

 

“Vậy rốt cuộc cậu đến Maycas làm gì?!”

 

Tạ Kỳ cảm thấy Túc Văn Nhạc có thể lọt vào top 500, lại còn đi đánh giải chuyên nghiệp offline, vậy mà đội cậu vẫn bị loại ngay từ vòng ngoài, đúng là may mắn quá đáng! Chắc chắn là do gặp toàn đối thủ gà mà thắng lên thôi!

 

Nghe vậy, Túc Văn Nhạc bật cười, giọng điệu đầy vẻ sung sướng:

 

“Tôi được mời đến đây ăn hải sản Maycas.”

 

Cậu đến đây là vì hải sản.

 

Một người bạn quen trong Overwatch nhờ cậu giúp chút việc nhỏ, thù lao chính là một bữa tiệc hải sản tại khách sạn Maycas.

 

Dù sao cũng chỉ là giúp một tay, cậu đã quen rồi.

 

Mặc kệ khách sạn đông nghịt người, quảng cáo của tám đội mạnh treo đầy khắp nơi, ngay cả lối vào cũng được trang trí chẳng khác gì hội nghị quan trọng, tâm trạng của Túc Văn Nhạc vẫn không hề bị ảnh hưởng.

 

Dù sao, đây là hải sản Maycas.

 

Cậu và Cô Hồng đã hẹn gặp nhau ở khu nghỉ ngơi trên tầng ba.

 

Theo lời Cô Hồng nói, chỉ cần đi qua cửa chính, đi thẳng đến cầu thang lớn kiểu châu Âu, men theo hành lang, sẽ thấy khu nghỉ ngơi rộng lớn sát cửa sổ.

 

Cô Hồng bên kia có vẻ rất bận, thật sự không rảnh để ra cổng lớn khách sạn đón cậu.

 

Túc Văn Nhạc đến sớm hai mươi phút, ngồi thoải mái trên ghế sô pha. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi xuống, khiến cậu lim dim buồn ngủ.

 

Tóc cậu rất ngắn, mới vừa cắt gọn gàng để chuẩn bị cho buổi gặp mặt với bạn trên mạng, trông sạch sẽ và gọn gàng hơn hẳn.

 

Dạo gần đây, Túc Văn Nhạc gầy đi một chút. Chiếc áo thun rộng màu vàng nhạt khoác trên người, khiến cậu trông giống như một học sinh cấp ba mười sáu, mười bảy tuổi đang vùi mình trong ghế sô pha.

 

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy khu vực nghỉ ngơi hơi ồn ào.

 

“Quan Hoằng, tôi biết tình hình bây giờ đang rất cấp bách, nhưng quyết định này của anh quá mạo hiểm.” Giọng nói có phần kích động, đến mức cả tiếng nhạc du dương trong sảnh cũng không thể át đi.

 

“Anh biết mà... ann Mạnh, tôi không phải... Yên tâm đi.”

 

Một nhân viên phục vụ bước theo một chàng trai trẻ vào trong, vẻ mặt người đó trông đầy lo lắng.

 

Người trẻ tuổi kia nói gì đó với nhân viên phục vụ, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng lại có vẻ hơi lạnh nhạt.

 

Có vẻ như hai người họ đang tranh cãi, hơn nữa còn đi thẳng về phía khu nghỉ ngơi.

 

Túc Văn Nhạc để ý thấy người đàn ông có giọng nói kích động kia liên tục lườm cậu bằng ánh mắt đầy tức giận, như thể cậu đang chiếm mất ghế của bọn họ vậy.

 

Cậu chợt nghĩ: "Mình nên đứng lên nhường chỗ, hay là cứ ngồi yên, giả bộ ngầu rồi nói 'Chỗ ngồi này đâu có ghi tên ai đâu'?"

 

Hai người kia ngày càng tiến lại gần, cậu cảm giác cơn giận của người đàn ông đó đang bị chàng trai trẻ kia khơi lên.

 

Nhìn khí thế hùng hổ của anh ta, cứ như sắp lao vào đánh người vậy.

 

Thôi thì đi trước cho lành. Trong lòng Túc Văn Nhạc run rẩy, lỡ như người đàn ông kia là cao thủ quyền anh thì sao? Cậu chỉ có một thân một mình, mà đây lại là khách sạn cao cấp Maycas, lỡ chọc phải nhân vật máu mặt nào đó thì chẳng phải xui xẻo to sao?

 

“Cooky?”

 

Vừa mới đứng dậy, cậu liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

Chàng trai trẻ trước mặt cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

 

Anh ta nắm lấy cánh tay Túc Văn Nhạc, kéo cậu ra trước mặt mình rồi giới thiệu: “Thành viên mới của đội chúng tôi, Cooky.”

 

Đôi mắt tràn đầy giận dữ kia lập tức nhìn sang, khiến sống lưng Túc Văn Nhạc bất giác thẳng tắp.

 

Không biết nên nói gì, cậu đành cười trừ để xoa dịu bầu không khí.

 

Nhưng ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm, nhất quyết đợi cậu lên tiếng thì mới chịu bỏ qua.

 

Trời ạ, ánh mắt này... y hệt chủ nhiệm giáo dục lúc sắp bị gọi lên kiểm điểm!

 

Trong lòng run rẩy, cậu chỉ biết nói: “Chào.”

 

Lúc này, Túc Văn Nhạc không rõ rốt cuộc là Cô Hồng cứu cậu hay cậu cứu Cô Hồng nữa.

 

Khi họ vào nhà hàng hải sản Maycas, bên trong vẫn còn khá vắng vẻ.

 

“Tôi tên là Quan Hoằng, cậu quen gọi tôi là Cô Hồng cũng được.” Quan Hoằng giúp Túc Văn Nhạc lấy hải sản, chất đầy đĩa của cậu: “Bây giờ ăn trưa hơi sớm, nhưng cậu cứ thong thả mà ăn. Uống gì không?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc