Thời tiết ở Giang Thành lúc nào cũng đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng rực rỡ.
Túc Văn Nhạc ở lì trong nhà ba ngày, vừa bước ra ngoài liền cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến mức không mở nổi mắt.
Xuống tàu điện ngầm, cậu uể oải đi đến trước cửa khách sạn Maycas. Kiến trúc xa hoa bên ngoài phản chiếu ánh sáng lấp lánh như lưu ly, trước cổng chen chúc toàn là người tụm năm tụm bảy.
Cậu còn chưa nhìn rõ đám đông kia đang làm gì thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Văn Nhạc, cậu cũng đến à?”
Gì mà cũng đến? Đến cái gì cơ? Túc Văn Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Kỳ đã chạy tới trước mặt.
Tạ Kỳ không cao lắm, đeo kính, nhìn thái độ lười nhác của Túc Văn Nhạc mà vô cùng khó chịu.
Cậu ta nói: “Cậu đúng là chậm chạp thật đấy. Lúc trước bảo cậu đi chung xe với tôi thì không chịu, cứ đòi ngủ nướng cho bằng được. Thôi cũng vừa hay, cầm lấy cái áo thun tiếp ứng cuối cùng đi. Fan nữ đông quá, áo phát không đủ, tôi lấy trước cho cậu, rồi chạy vào trong lấy thêm cái khác.”
Nói xong, cậu ta nhét một chiếc áo thun bọc nilon in dòng chữ Battle Forever vào tay Túc Văn Nhạc, sau đó lập tức quay người định lao vào đám đông toàn những cô gái mặc váy ngắn tay.
“Khoan đã!” Túc Văn Nhạc kéo cậu ta lại: “Tôi đâu có đến đây vì cái này!”
Tạ Kỳ sững sờ nửa giây, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Cái gì? Hóa ra cậu là fan của MS sao? Trời đất, tôi nhìn nhầm cậu rồi, Túc Văn Nhạc.”
Bị ghét bỏ một cách vô cớ, Túc Văn Nhạc cảm thấy khó hiểu. Cậu hỏi: “MS là gì? Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Tôi nghi ngờ cậu có thật sự chơi Overwatch không đấy, bạn hiền.”
Túc Văn Nhạc nghĩ nghĩ về bảng xếp hạng 500 cao thủ mà mình từng lọt vào: “Có chứ.”
“Tháng trước cậu có đi đánh giải chuyên nghiệp thật không?”
Nếu giải đấu offline do nền tảng livestream BAtv tổ chức cũng tính là chuyên nghiệp, vậy thì đúng là cậu có đánh.
“Đúng vậy.”
“Vậy sao cậu có thể không biết MS?! MS! Thần Tinh! Huy chương đồng Overwatch League! Huy chương đồng giải quốc tế đấy! Tôi là fan trung thành của đội bạn trai tôi, nhưng gặp đối thủ có thể lọt vào top 4 thì tôi cũng phải tôn trọng! Nhưng mà! Cậu! Một người từng đánh giải chuyên nghiệp, ngày nào cũng cắm mặt chơi Overwatch, lại không biết MS! Đây chẳng khác nào tội đại nghịch bất đạo trong giới eSports cả! Cậu mà nói ra ngoài là mấy fan nữ ghét bỏ cậu đến chết luôn đấy!”
Túc Văn Nhạc cảm thấy mình sắp bị chôn vùi dưới mớ dấu chấm than và giọng điệu phẫn nộ của Tạ Kỳ. Cứ như không biết MS là một tội ác tày trời vậy.
Cậu mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng lại không chắc chắn. Tuy nhiên, để không bị mất mặt và cũng để xứng đáng với bữa tôm hùm cay mà Tạ Kỳ từng mời cậu ăn, cậu đành gật đầu:
“À, tôi nhớ ra rồi, hóa ra là MS cũng khá đấy.”
Thực ra, cậu hoàn toàn không biết.
Túc Văn Nhạc không quan tâm lắm đến các giải đấu eSports. Dù bản thân là kiểu người ngày nào cũng bật game lên chơi, nhưng so với việc xem người khác thi đấu, cậu vẫn thích tự mình chiến hơn.
Lần duy nhất cậu xem như đã đánh một giải chuyên nghiệp là vào nửa tháng trước.
Quá trình thi đấu căng thẳng khiến cậu gần như quên sạch mọi thứ, chỉ nhớ rằng cá chiên giòn trong bữa tối mỗi ngày rất ngon. Dù đã ăn suốt một tuần liền, đến bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn thấy thèm.
Tiếc là kết quả lại khá thảm hại. Cậu vốn tưởng mình có thể vào chung kết, ai ngờ đội cậu đã bị loại ngay tại bán kết.
Sau đó, cậu chỉ cười nói “GG” và khép lại quãng thời gian hạnh phúc mỗi đêm cùng cá chiên béo ngậy.
Tạ Kỳ thấy thái độ thản nhiên như chẳng có gì của cậu thì tỏ ra hài lòng.
“Ừ, tôi biết ngay làm gì có chuyện cậu không biết MS. Cái thái độ này là đúng chuẩn đây. Dù lần trước đội của bạn trai tôi thua đội Mỹ, nhưng chỉ là do vận may không tốt thôi. Lần này chắc chắn đội bạn trai tôi sẽ có thành tích tốt hơn MS! Dù sao bọn họ cũng làm lớn chuyện như vậy, cơ bản là không đi xa nổi đâu.”
Túc Văn Nhạc cúi nhìn chiếc áo thun trong tay, trên đó in dòng chữ Battle Forever.
Tạ Kỳ cuồng nhiệt nhất chính là đội BF, cũng là cái đội mà cậu ta mở miệng ra là gọi bằng hai chữ "bạn trai".
Bình thường, thấy cậu ta nói trên WeChat hay Weibo rằng “Bạn trai tôi” thế này, “Bạn trai tôi” thế kia, Túc Văn Nhạc cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ phút này, giữa chốn đông người, trước ánh mắt như hổ rình mồi của mấy cô gái xung quanh, cậu bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Quá GAY, muốn tuyệt giao ngay lập tức.