Thở dốc kịch liệt, nước mắt trong suốt rơi xuống, một lần nữa Dụ Thiên Tuyết lại bị anh bóp cổ không thở nổi, vẫn như cũ nhướn đôi mắt đẹp nhìn anh, nói giọng khàn khàn: “Lần sau anh còn dám làm nhục tôi một lần nữa thử coi, tôi sẽ cắn anh, cắn chết anh mới thôi!”
Cô khẩn trương đến đôi mắt đỏ bừng cùng với dáng vẻ nghiêm trang khiến cho Nam Cung Kình Hiên cảm thấy buồn cười, nhưng cảm giác đau rát vì rách da rướm máu nhắc nhở anh, đôi mắt kiêu căng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, giọng nói âm lãnh như từ địa ngục vang lên bên tai cô: “Xem ra tôi đã quá nhân từ với cô! Dụ Thiên Tuyết, đáng đời cô không có người đau người thương, đáng đời bị đối xử tàn bạo!”
Đôi mắt âm lãnh bức người của Nam Cung Kình Hiên lạnh như băng, từ trong túi móc ra thứ gì đó ném lên trên bàn, cầm lấy cái ly giấy duy nhất rót nước rồi đặt lên bàn, lúc anh buông tay thì thân thể Dụ Thiên Tuyết đang dựa trên tủ từ từ trượt xuống, đôi mắt sững sờ nhìn động tác của anh, không rõ ràng lắm anh muốn làm gì.
“Uống thuốc! Ngay lập tức!” Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm người xuống, đôi mắt rét lạnh, đưa viên thuốc và ly nước đưa cho cô.
Dụ Thiên Tuyết chợt hiểu ra, trong đôi mắt trong veo là sự tĩnh mịch, cuối cùng cô đã biết cái mà Nam Cung Kình Hiên gọi là ‘Tàn bạo’ là cái gì rồi, cường bạo không tính là gì, cả đêm điên cuồng kích tình không là cái gì, đau lòng cùng ôn tồn lại càng không là cái gì! Nhưng khi một người đàn ông buộc một người phụ nữ uống thứ thuốc đó, tổn hại thân thể phụ nữ chỉ để đổi lấy sự an tâm cho mình, đó mới thực sự là người đàn ông tàn nhẫn!
Nước mắt trong suốt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giọng nói của Dụ Thiên Tuyết khàn khàn: “Không cần, tôi đã uống rồi.”
Nam Cung Kình Hiên chợt nhíu mày: “Cô uống rồi?”
Cô gật đầu, khuôn mặt trắng nõn mềm mịn động lòng người, trên cổ lốm đốm những vết đỏ hồng càng làm cho người nhìn tim đập rộn lên.
“Hừ…..Dụ Thiên Tuyết, tại sao tôi phải tin tưởng cô, người phụ nữ hận tôi thấu xương?!” Trong đôi mắt kiêu căng lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một chút động lòng, nhưng lại lạnh lùng nói, bàn tay giữ chặt cằm cô, lạnh giọng bức bách: “Uống ngay cho tôi, lập tức!”
Cằm của Dụ Thiên Tuyết đau không chịu được, đôi mắt trong trẻo lóe sáng, hận ý cuồn cuộn.
“Tôi nói tôi đã uống rồi, Nam Cung Kình Hiên, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi cũng sợ phiền toái giống anh, đời này của tôi, Dụ Thiên Tuyết, mang thai con của ai cũng có thể, nhưng nɠɵạı trừ anh, tên khốn kiếp! Anh hiểu chưa? Tôi đã uống rồi! Anh buông tôi ra!”
Đôi mắt đẹp của Dụ Thiên Tuyết mở to không thể tin được, nhìn viên thuốc màu trắng kia, rồi lại nhìn anh, run giọng nói: “Anh bệnh thần kinh sao? Loại thuốc này căn bản không thể uống lung tung, coi như anh không phải là phụ nữ nhưng anh cũng là người chơi đùa họ, anh cũng phải hiểu điều đó chứ?”
“Tôi chỉ biết một điều là không thể để những phụ nữ đê tiện mang thai con của tôi! Dụ Thiên Tuyết, cô tốt nhất hãy dẹp cái ý niệm này đi!” Nam Cung Kình Hiên hung dữ nói, cho dù đã cưỡng bức chiếm đoạt thân thể thuần khiết của cô, anh vẫn nhận định cô và tên khốn Trình Dĩ Sênh kia dây dưa không rõ, nhận định cô dơ bẩn, cô ti tiện, cô không có tư cách mang thai con của anh!
Dụ Thiên Tuyết bị lời anh nói làm cho hoàn toàn chấn tỉnh, trong mắt là sự bi thương tuyệt vọng, trong đầu cũng đang từ từ cất tiếng cười to, cười mình ngây thơ ngu muội, đàn ông như anh, dây dưa chỉ có một con đường chết! Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc cô vẫn còn chờ mong cái gì?!
Sắc mặt cô tái nhợt cười yếu ớt, gật đầu, run rẩy cầm viên thuốc nhét vào trong miệng, nhận lấy ly nước trong tay anh, khàn giọng đáp lại: “Đúng vậy, Nam Cung Kình Hiên, tôi cũng cảm thấy nếu như mang thai con của anh, tôi thà chết đi cho xong,ha..…”
Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu nuốt viên thuốc, một giọt nước mắt nóng hổi cũng theo khóe mắt chảy xuống.