Nghĩ tới việc này Dụ Thiên Tuyết ngồi không yên, cô hoảng hốt đứng bật dậy, ngẫm nghĩ, không thể cứ để mọi việc trôi qua như vậy.
Mặc dù xác suất mang thai ngay lần đầu tiên không cao lắm, nhưng vẫn cần phải phòng ngừa, nếu không…..Trong đầu Dụ Thiên Tuyết đột nhiên hiện ra cảnh tượng mình mang thai ngoài ý muốn, hơn nữa còn nghi ngờ là con của Nam Cung Kình Hiên, cả người liền run rẩy một hồi!
Không được…..Không thể như vậy!
Thừa dịp rảnh rỗi vì vừa làm xong việc, cô cố lê thân thể không thoải mái dưới ánh mắt của mọi người xuống dưới lầu đi tới nhà thuốc, mua thuốc uống.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến nhà thuốc mua loại thuốc này khó tránh khỏi bị quở trách mấy câu, Dụ Thiên Tuyết chịu đựng ánh mắt dò xét của người bán thuốc bước ra khỏi cửa, nhưng vẫn nghe được lời xì xầm rất nhỏ sau lưng: “Nhìn đi nhìn đi! Lại một cô gái nữa bị bọn đàn ông xấu hủy hoại!”
Hô hấp bạc nhược yếu kém, trong lòng tràn ngập chua xót, Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, vừa bước ra ngoài liền nuốt viên thuốc xuống.
*****
Bầu trời xanh bao la, từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, đã thay đổi bất ngờ.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao ngất từ phòng làm việc đi ra ngoài, thấy Dụ Thiên Tuyết đã đứng lên chuẩn bị về, nhìn thấy anh, khuôn mặt trắng mịn của Dụ Thiên Tuyết càng thêm tái nhợt, chuyển dời tầm mắt, coi như không nhìn thấy anh. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
“Đang suy tính chuyện gì?” Nam Cung Kình Hiên tiến tới gần sau lưng cô, giúp cô cất văn bản giấy tờ vào trong ngăn tủ trên cao.
Dụ Thiên Tuyết giống như bị điện giật rút tay về, lui về phía sau một bước lại đụng vào lồng ngực rộng lớn của anh, Nam Cung Kình Hiên lại càng quá đáng, dang hai cánh tay chống lên tủ đựng tài liệu giam cầm cô trong lồng ngực mình, hô hấp nóng bỏng từ sau lưng quanh quẩn tới gần, phả nhẹ trên gò má cô: “Muốn làm người phụ nữ của tôi rồi phải không?”
Dụ Thiên Tuyết bị áp bách, vì không muốn tiếp xúc với thân thể anh nên chỉ có thể dán chặt cơ thể vào tủ, lạnh lùng nói: “Ngại quá, tôi đã có biện pháp giải quyết vấn đề rồi, không cần phải cầu xin anh!”
Lời của cô khiến Nam Cung Kình Hiên có chút ngoài ý muốn, đôi mắt thâm thúy như đang suy đoán cân nhắc, hồi lâu sau lại trở nên nguy hiểm, bàn tay nắm chặt eo cô, quay người cô lại đối diện với mình, khàn giọng quát khẽ: “Chết tiệt, cô nghĩ ra biện pháp gì?! Lại muốn lấy thân thể đi trao đổi với đàn ông!”
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm chặt đến hít thở cũng ngột ngạt, không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh không nhục nhã tôi sẽ chết sao! Cái tên cầm thú này, tôi đã bị anh cưỡng bức một lần! Tôi coi như mình bị chó cắn rồi, anh còn muốn thế nào nữa!”
Trên thực tế, anh sớm đã lưu luyến hương vị ngọt ngào của cô, nó khiến anh muốn ngừng mà ngừng không được, ngồi trong phòng làm việc cách cô mười mấy thước nhưng lúc nào cũng nghĩ tới thân thể của cô, tối hôm qua, trong lúc mê say tiếng cô rêи ɾỉ quả thật để cho anh điên cuồng! Nghĩ đến đây, ngón tay cái của anh đã chậm rãi vuốt ve đôi môi đỏ tươi tinh xảo của cô.
Dụ Thiên Tuyết bị anh trêu ghẹo trắng trợn hai gò má đỏ bừng, muốn tránh không cho anh đụng vào lại trốn không được, anh càng thêm quá đáng đưa ngón tay vân vê tiến vào giữa bờ môi cô thì bị cô hung hăng cắn vào tay!
“Há…...!” Nam Cung Kình Hiên thế mới biết mình sai lầm rồi, hàm răng của cô gái nhỏ này khỏe thật cắn đau đến nỗi làm anh có cảm giác như da sắp bị xé rách, gương mặt tuấn tú kìm nén đến phiếm hồng, bàn tay kia nhanh chóng bóp cằm của cô lớn tiếng quát: “Nhả ra!”
Dụ Thiên Tuyết cắn càng lúc càng mạnh, trong đôi mắt đẹp tràn đầy oán hận ủy khuất, chết cũng không nhả ra! Nam Cung Kình Hiên đau đến thực sự không chịu nổi, cứng rắn chịu đựng rút ngón tay từ trong miệng cô ra, tay kia bóp cổ cô ‘Bịch!’ một tiếng anh đẩy mạnh cô tựa vào tủ tài liệu, phẩy phẩy ngón tay vừa rút ra, lúc này mới phát hiện ra trên tay mình có hai hàng dấu răng, vết cắn đã rách da rướm máu.
“Đáng chết……Dụ Thiên Tuyết cô cầm tinh con chó sao?!”