Mà ở trong xe, Trình Dĩ Sênh ôm cánh tay suýt gãy do bị té, khó khăn cầm tay lái, chân đạp ga tăng tốc độ tối đa!
Anh ta không ngờ lại phát triển thành như thế này.
Rõ ràng là đã tiến triển thuận lợi, thế nhưng con vịt nấu chín lại bay mất!
Anh ta biết suy nghĩ của Thiên Tuyết đơn thuần, căn bản sẽ không lừa người khác, cũng sẽ không giở trò lừa gạt, thời điểm nói láo đều sẽ bị người ta nhìn ra, khẳng định là có người bố trí đám người kia theo sau cô! Anh ta không có được Thiên Tuyết là chuyện nhỏ, bị người khác nhìn thấy anh ta làm mấy chuyện sai trái này với Thiên Tuyết, bắt được nhược điểm của anh ta mới là vấn đề mấu chốt nhất!
Chân của anh ta đạp ga tăng tốc, không để ý mọi thứ lao về phía trước, anh ta rơi vào tay ai cũng tốt, chính là không thể rơi vào trong tay của Nam Cung Kình Hiên, so với giết anh ta, việc này càng khó chịu hơn!
Trước mắt bỗng hơi tối đen, suýt nữa đụng vào biển báo chỉ đường, Trình Dĩ Sênh vội vàng tránh qua, cảm thấy sự hốt hoảng trong lòng đã lớn hơn tưởng tượng, vất vả cho tới hôm nay anh ta mới lấy được tất cả, không thể cứ như vậy mà bị hủy. . . . . .
Xe đằng sau cứ đi theo như bóng ma.
Tốc độ xe của Trình Dĩ Sênh rất liều mạng, người đàn ông cau mày nhìn, chỉ có thể điên khùng cùng anh ta, ba chiếc xe chạy tách ra thành vòng vây, theo phương hướng anh ta có thể sẽ rẽ ngang nửa đường.
Đột nhiên di động trong tay chấn động.
Người đàn ông tranh thủ bắt máy.
Alo? Anh ta lạnh nhạt lên tiếng, ngay lập tức vẻ mặt cung kính: Thiếu gia!
Ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Dụ Thiên Tuyết sáng lên, trong đôi mắt trong suốt như nước tràn đầy sự nhu tình.
Hiện tại đã tới? Người đàn ông có phần kinh ngạc vui mừng, trầm giọng nói: Hiện giờ Dụ ŧıểυ thư đang ở bên cạnh tôi, chúng tôi đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh. . . . . . Đúng, không sai, chính là anh ta.
Nói xong, anh ta đưa điện thoại di động cho Dụ Thiên Tuyết.
Dụ Thiên Tuyết nhận lấy điện thoại di động, run rẩy đặt ở bên tai: Kình Hiên. . . . . .
Thiên Tuyết. . . . . . Trong nháy mắt nghe được giọng nói này, địa phương mềm mại nhất trong lòng Nam Cung Kình Hiên chợt xúc động, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi cô: Mọi người đang ở nơi nào? Bây giờ anh đi đón em, ŧıểυ Ảnh đang ở bên cạnh anh, đừng sợ, biết không?
Vết thương trên người âm ỉ đau khiến giọng nói từ tính như xa như gần, mắt Dụ Thiên Tuyết ẩm ướt, run giọng nói: Em không nghĩ nhiều như vậy, em không điện thoại được cho anh, vì thế mới cho rằng ŧıểυ Ảnh thật sự ở trong tay anh ta, khi tới đây em mới biết. . . . . .
Anh biết rồi. . . . . . Đừng thương tâm, ŧıểυ Ảnh đang ở đây . . . . . Nói xong, anh đưa di động đến bên tai ŧıểυ Ảnh, giọng nói thanh thúy mà lệ thuộc kia truyền đến: Mẹ! Mẹ! ŧıểυ Ảnh ở chỗ này, ŧıểυ Ảnh không có sao! Mẹ đừng khóc, đừng lo lắng nha. . . . . .
Hai tay của Dụ Thiên Tuyết cầm chặt điện thoại di động áp sát vào tai, dường như muốn rơi lệ như mưa khi nghe được giọng nói ngây thơ chất phác kia.
Nói cho anh biết, hiện tại mọi người đang ở đâu, anh tới ngay lập tức. Giọng nói dịu dàng khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên truyền đến lần nữa.
Dụ Thiên Tuyết bình tĩnh lại, nói cho anh biết phương hướng vị trí đại khái, khàn giọng do dự nói: Bọn em vẫn đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh, anh nhất định phải tới đây sao?
Sẽ không để cho cậu ta chạy thoát, cậu