Hương vị ngọt ngào tràn ngập hơi thở, Trình Dĩ Sênh nhất thời mê loạn, mυ"ŧ mạnh một cái ở cổ của cô.
A ——! Sự nhục nhã làm cho Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, ra sức nghiêng mặt qua một bên, tay hung hăng đẩy đầu của Trình Dĩ Sênh ra, cũng nắm chặt tóc của anh ta giựt mạnh, không để cho anh ta xâm phạm thêm một phân một tấc!Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Khốn kiếp. . . . . . Buông tôi ra! Tiếng mắng nhiếc mang theo tiếng khóc nức nở, cô hung hăng tát mấy bạt tay trên mặt anh ta!
Trình Dĩ Sênh càng tức giận hơn, siết chặt tóc của cô, nhìn cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt.
Đồ điếm không biết xấu hổ! ! Anh lẩm bẩm, một tiếng ‘Chát!’ giòn vang quét lên mặt cô!Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Nhìn ánh mắt cô mông lung sau khi bị lực đa͙σ hung ác đánh bất tỉnh, ánh mắt của Trình Dĩ Sênh mê say, lửa dục trong cơ thể càng thêm dâng tràn, biến thái cười ha hả hai tiếng, vén vạt áo của cô lên, muốn thỏa thích xâm phạm thân thể xinh đẹp dưới thân.
Một tiếng 'Rầm!' thật lớn, cắt đứt động tác của anh ta.
Trình Dĩ Sênh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cửa gỗ bị xô một cái lung lay sắp sập, qua khe cửa có thể nhìn thấy một đám người mặc y phục đen đang tông cửa, lực đa͙σ đạp cửa rất hung ác dữ tợn, khóa cửa bằng đồng sắp bị tróc ra khỏi cọc gỗ.
Chết tiệt. . . . . . Trên gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh chảy đầy máu, dọc theo cằm nhỏ giọt xuống, nhìn đặc biệt khủng bố, anh ta nhìn tình huống phía bên ngoài, hung tợn hỏi: Cô dẫn người tới đây đúng không? Đàn bà thối. . . . . . Tôi có nói là không cho cô dẫn người tới đây hay không? ! Cô lại dám trêu chọc tôi?!
Dụ Thiên Tuyết mở mắt ra, lông mi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giương mắt nhìn động tĩnh bên ngoài.
Cô cũng không biết những người bên ngoài kia làm thế nào đến đây được, nhưng giờ phút này, cô thật sự hi vọng có người đến, thật sự hi vọng có người đến cứu cô! Cô chưa từng nghĩ Trình Dĩ Sênh lại ác ma như vậy. . . . . . Quả thật, so với ác ma còn ác ma hơn!
Phải . . . . . Chính tôi dẫn người tới. . . . . . Giọng nói của Dụ Thiên Tuyết u lãnh, ánh mắt mang theo hận ý nhìn chằm chằm vào anh ta: Tôi nói rồi, Kình Hiên sẽ bảo vệ tôi, muốn chạm vào tôi, anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày!
A. . . . . . Tôi nằm mơ giữa ban ngày? Trình Dĩ Sênh siết chặt tóc cô, hầm hừ gào thét: Bây giờ ai ở trong tay tôi? Là ai đau đến sắp phải cầu xin tôi hả! Tại sao tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô không cần, nhất định phải tàn nhẫn với tôi như vậy hay sao? Dụ Thiên Tuyết, tôi thật sự hối hận, lúc cô vừa đến tôi nên 'làm' cô!
. . . . . . Dụ Thiên Tuyết đau đến sắp ngất đi, cô cắn môi, trong lòng thầm gọi tên Nam Cung Kình Hiên, đôi mắt khẽ ươn ướt.
Mau tới cứu em. . . . . . Tới cứu em. . . . . .
Một tiếng ‘Rầm!’ thảm thiết, cả cánh cửa bị đá văng, với một loại tư thế nặng nề văng lật ngược hướng xuống đất! Trình Dĩ Sênh cả kinh, vội vàng buông Dụ Thiên Tuyết ra, chính mình thì thối lui