Cả người Dụ Thiên Tuyết cứng ngắt, bỗng cảm giác được người trong ngực mình có bao nhiêu bất lực, cả người cô đều đang run rẩy.
ŧıểυ Nhu. . . . . . Dụ Thiên Tuyết vội vàng ôm chặt em gái, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô, nhẹ giọng nói: Là chị không đúng, cuộc sống của chị vẫn luôn không ổn định, vì thế, từ sau khi em trở về cũng chưa có cơ hội trò chuyện với em, là chị không đúng. . . . . .
Cô đã sớm nhận ra ŧıểυ Nhu hơi khác thường, nhưng bởi vì thật sự là quá bận rộn cũng như quá hỗn loạn, cũng do quá bận tâm chuyện của con trai, căn bản cô không có cách nào dành ra chút thời gian và tinh thần để chăm sóc ŧıểυ Nhu.
Đang định nói thêm mấy lời an ủi, điện thoại di động reo vang.
Lời của Dụ Thiên Tuyết bị ngăn chặn, có phần lo lắng nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên màn hình là mã số xa lạ.
Chị nghe điện thoại trước đi, em không sao. . . . .” Thiên Nhu cười khổ, buông cô ra.
Dụ Thiên Tuyết rất lúng túng, giơ tay sờ sờ mặt em gái: Có thời gian rảnh chị nhất định sẽ tâm sự cùng em.
Tiếp điện thoại, cô nhẹ giọng nói: Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.
Trong điện thoại yên lặng hai giây, rõ ràng có tiếng hít thở, Trình Dĩ Sênh nhắm mắt hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời khi nghe được giọng nói của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhẹ giọng trả lời: Thiên Tuyết. . . . . . Là anh.
Dụ Thiên Tuyết cảm thấy khó hiểu, cô nghe không ra giọng nói này, nhưng theo bản năng, cảm thấy rất quen thuộc.
Tránh né Thiên Nhu, cô đi về phía ban công, trong tiếng gió thổi xào xạt, nhẹ giọng mở miệng: Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi nghe không ra giọng của anh, có thể cho tôi biết tên của anh hay không?”
“Thiên Tuyết. . . . . . Giọng Trình Dĩ Sênh càng khẩn thiết hơn, dịu dàng mang theo chút mê muội: “Em thật sự không nhớ anh sao? Chúng ta đã từng ở cùng nhau lâu như vậy, em lại có thể nghe không ra giọng của anh?
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một hình ảnh, như có một dòng điện xẹt trúng trái tim của cô.
Anh . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, không ngờ Trình Dĩ Sênh lại có thể gọi điện thoại cho cô: Tôi biết anh là ai rồi, xin hỏi anh có chuyện gì không? Dụ Thiên Tuyết không muốn tiếp xúc nhiều với người này, muốn hỏi rõ rồi nhanh chóng cúp máy.
Thiên Tuyết, em đang chờ bảo bảo của em về đúng không? Em biết không, anh luôn rất thông cảm với em, luôn biết em đang suy nghĩ điều gì, em nhớ ŧıểυ Ảnh đúng không? Có thể liên lạc được với thằng bé chưa?
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết giật nảy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: Anh có ý gì?
Nam Cung Kình Hiên đâu? Không phải anh ta nói đi đón đứa nhỏ à? Sao chuyến bay sắp đến mà một chút tin tức cũng không có. . . . . . Thiên Tuyết, em không tò mò sao?
Giọng nói của anh ta xa xôi giống như tới từ địa ngục, Dụ Thiên Tuyết tức giận run người, cũng chịu không nổi nữa: Trình Dĩ Sênh, có chuyện gì thì anh nói rõ ràng được không? Đừng nhắc tới Kình Hiên cũng đừng đề cập tới bảo bảo của tôi, tôi không có một chút quan hệ gì với anh, anh liên lạc với tôi làm cái gì?
Cái gì mà nói là một chút quan hệ cũng không có? Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh hơi lạnh lẽo: Năm năm trước, chẳng qua anh chỉ không cẩn thận phạm phải sai lầm dính dán đến ŧıểυ thư con nhà giàu, không cẩn thận bị cô ta lợi dụng làm cho cô ta mang thai, còn bị buộc phải bỏ trốn cùng cô ta. . . . . . Thiên Tuyết, là em không chịu tha thứ cho anh, là em vứt bỏ tình cảm của chúng ta, em có biết không, khi đó, người mà anh xác định sẽ cùng qua cả