Các người. . . . . . Giọng của La Tình Uyển hơi run rẩy, theo bản năng, nghĩ đến bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
La ŧıểυ thư. . . . . . Người. . . . . . Không có cướp được người. . . . . . Đối phương kéo dài hơi tàn: Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã bị thương. . . . . . Có lẽ bọn họ chạy tới bệnh viện, tạm thời không thể quay về. . . . . .
Nghe tin tức khiếp sợ này, thân thể La Tình Uyển run lên dựa vào cái tủ bên cạnh, run giọng nói: Ai cho anh động đến anh ấy hả? ? ? Tôi đã nói các người cướp đứa nhỏ là xong chuyện, ai cho các người xuống tay với Kình Hiên? ! !
Giọng cô ta có phần bén nhọn, lúc nghe được mấy chữ ‘Nam Cung Kình Hiên bị thương’, trái tim cô ta giống như bị một bàn tay hung hăng bóp nghẹn, đau đến hít thở không thông!
Phía đối diện truyền đến một trận tiếng ho khan, không nghe tiếng trả lời, La Tình Uyển cũng đã không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cúp điện thoại, hai mắt vô ý thức ngước nhìn lên không trung, tay chống đỡ lấy thân thể của mình, trên mặt lành lạnh, vừa đưa tay sờ lại là nước mắt.
Cô ta không muốn . . . . . . Thật sự không muốn. . . . . .
Cô ta không muốn làm cho người khác bị thương ! ! !
Vừa rồi, nghe tiếng mưa to cùng tiếng vang hỗn loạn, cô ta có thể tưởng tượng được cảnh tượng đầm đìa máu tươi ở phía bên kia, cô ta thật sự không muốn như vậy. . . . . . Cô ta thật sự không ngờ, theo trong tay bọn họ đoạt đứa nhỏ lại cần phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cô ta thật sự không biết. . . . . .
Cô gái yếu ớt vịn hộc tủ từ từ ngồi chồm hổm xuống, ôm hai vai khóc nức nở, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì đau lòng.
Sau khi khóc xong, cô ta cầm điện thoại di động lên gọi cho Trình Dĩ Sênh.
Anh thu tay lại đi. . . . . . Anh thu tay lại nhanh lên! Giọng La Tình Uyển run run: Anh biết đã có chết người chưa? Kình Hiên cũng vì vậy mà bị thương, anh còn muốn như thế nào hả? !
Ở đối diện, Trình Dĩ Sênh khẽ cau mày, cười lạnh một tiếng: Nam Cung Kình Hiên bị thương? Ha. . . . . . Anh ta thật đúng là sẵn lòng vì con trai mà hy sinh tất cả . . . . . .
Anh câm miệng! Lệ rơi đầy trên mặt, La Tình Uyển ngắt lời anh ta: Tôi không cướp được đứa nhỏ. . . . . . Tôi đã làm theo lời anh, vận dụng hết tất cả thế lực có thể sử dụng, tôi chỉ có thể làm được như vậy! Anh đừng bức ép tôi nữa. . . . . .
Trình Dĩ Sênh hừ lạnh một tiếng: Chỉ như vậy? Cô thật đúng là hèn yếu! ! Tôi còn cho là cô rất hung ác, không nghĩ tới, cô cũng chỉ biết đùa nghịch chút tâm kế mà thôi, kêu cô cướp một đứa bé mà cũng không cướp được, mẹ nó, đúng là vô dụng!
La Tình Uyển vẫn đang nức nở, đầu cúi xuống, thống khổ không chịu nổi.
Ha. . . . . . Chỉ có Nam Cung Kình Hiên bị thương thôi sao? Vậy tạm thời bọn họ không thể về thành phố Z, chuyện tôi muốn làm cũng dễ dàng hơn. . . . . . Trình Dĩ Sênh sờ sờ cằm ngẫm nghĩ, cười lạnh, nói: Chuyện này cô làm đến đây coi như xong, nghỉ ngơi đi, hiện tại cô không cần lo lắng bị anh ta tuyên bố vứt bỏ tại buổi họp báo chiều nay. . . . . . Chậc chậc, khóc cái gì, hả? Không phải rất tốt sao?
Được rồi . . . . . Bảo bối, đừng khóc. . . . . . Chờ sau khi tôi có được Thiên Tuyết, tôi nhất định thưởng cho cô, hửm? Trình Dĩ Sênh hư tình giả ý ở trong điện thoại hôn nhẹ một cái: Tôi sắp về đến thành phố Z, tôi có thể nhìn thấy Thiên Tuyết của tôi rồi. . . . . . Cô ngoan ngoãn ở nhà ngây ngô đừng đi đâu, tôi sẽ tới khao cô. . . . . .
La Tình Uyển chịu đựng sự ghê tởm, nghe anh ta nói xong, cúp điện thoại di động.