Đêm khuya.
Nam Cung Kình Hiên không đưa cô về biệt thự, mà đưa đến một căn nhà ở nɠɵạı thành của anh.
Anh ném cô lên trên ghế sau, sau đó một cái cũng không nhìn.
Nhưng anh biết rõ, lòng mình tràn đầy lửa giận chính là do người phụ nữ này khơi lên! Giờ phút này, đầy trong đầu anh đều là cảnh tượng thời điểm vừa đạp bể cửa phòng khách sạn, tay cô chủ động quấn vòng quanh bả vai của Bùi Vũ Triết cùng anh ta hôn môi, để mặc anh ta sờ loạn trên người cô, còn phát ra cái loại thanh âm thỏa mãn mà ghê tởm đó!
Nam Cung Kình Hiên dừng xe, nện mạnh một quyền ở trên tay lái, phát ra một tiếng Bốp ——! nặng nề.
Trên ghế sau, Dụ Thiên Tuyết mơ hồ run rẩy, cắn môi đến sắp nhỏ máu, không thể khống chế mà vuốt ve hai chân của mình hòng xua tan đòi hỏi đang lan tràn kia, đột nhiên tiếng kèn bén nhọn làm cho cô thanh tỉnh phần nào.
Cửa sau xe được mở ra, một trận gió lạnh ập tới.
Nam Cung Kình Hiên giận dữ cúi người xuống, một tay túm lấy cô lôi ra ngoài ôm cô lên, đóng mạnh cửa xe.
Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, cô không biết mình đã tới nơi nào, chỉ biết là trên đỉnh đầu đầy sao sáng khiến cô hoa mắt, đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó, cô bị anh ném mạnh lên trên sàn nhà!
Đau.....
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch, tán lạc trên bờ vai trắng mịn, trên đó có vết tím bầm do bàn tay đàn ông dùng sức, cô khó khăn nâng mắt lên, nhìn Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm xuống, hơn phân nửa bóng anh bao trùm cô.
Nói rõ cho tôi biết là chuyện gì xảy ra! Nam Cung Kình Hiên thở gấp nắm chặt cằm của cô, hung hăng dùng sức, trong đôi mắt thâm thúy dâng tràn lửa giận: Dụ Thiên Tuyết, nói cho tôi biết, có phải cô tự nguyện leo lên giường của tên đàn ông đó hay không, nói rõ cho tôi nghe!
Đau….. Lâu rồi không có trải nghiệm qua đau đớn, nhưng một lần nữa, tại nơi đây, lại được trải nghiệm bởi người đàn ông này.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết một hồi chua xót, cảm thụ được hành động thô bạo của anh, trong lòng là sự hoang vắng.
Tôi không biết, căn bản là tôi cũng không thanh tỉnh..... Tôi không biết làm thế nào lại đến khách sạn..... Thời điểm tôi có ý thức thì đã thấy các anh đánh nhau….. Cô khàn giọng nói, cả người run rẩy, ở trên mặt đất lạnh như băng cố làm tiêu tan sự nóng ran trong cơ thể mình.
“Không, thanh, tỉnh?” Nhất thời, lửa giận của Nam Cung Kình Hiên càng dữ dội hơn, kéo qua thắt lưng của cô lôi cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô, nói: Không phải cô rất chủ động sao? Không tỉnh táo thì cô có thể tùy tiện để người ta dẫn cô đến khách sạn hay sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô luôn miệng nói với tôi bản thân mình có bao nhiêu tự trọng, đảo mắt cô lại cùng tên đàn ông khác ân ái ở chung một chỗ, tự ái của cô đi nơi nào! Sức lực phản kháng tôi chạy đi đâu rồi! Chẳng qua là đổi đàn ông khác nên cô trở nên phóng khoáng có phải hay không! ! !
Anh nổi điên gào thét làm lỗ tai cô suýt nữa cũng bị điếc.
Dụ Thiên Tuyết dựa vào thân thể của anh, cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ, liều mạng lắc đầu, nước mắt rớt xuống: Không phải không phải! Là tôi bị bỏ thuốc, tôi đã nói là tôi không tỉnh táo, căn bản tôi không biết cùng Vũ Triết xảy ra chuyện gì!
Bỏ thuốc, hai chữ này khuấy động Hiên thần kinh của Nam Cung Kình.
Cô nói là bị bỏ thuốc sao? Cho dù không phải bị bỏ thuốc vậy cô có thể khắc chế bản thân không lên giường với anh ta sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết tôi hận không thể giết chết cô hay không, tôi hận không thể lột da cô để hủy diệt tất cả dấu vết mà tên đàn ông kia lưu lại! Nam Cung Kình Hiên gầm lên.
Dụ Thiên Tuyết triệt để bị dồn tới chân tường, cố nén sự khô nóng trong cơ thể hướng về phía anh gào lên: Anh đủ rồi! Nếu tôi muốn cùng anh ấy xảy ra quan hệ thì không cần chờ đến bây giờ, chúng tôi quen biết năm năm, ròng rã năm năm cũng không hề có sự tồn tại của anh, không thể có cái ngày tôi lên giường cùng anh ấy!
Ha. . . . . . Tốt, tốt, rốt cuộc cô cũng nói ra phải hay không? Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: Cái gì mà giữ mình trong sạch, tôi làm sao biết rốt cuộc cô