Trong đêm tối, đôi mắt thâm thúy của anh lóe sáng, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm La Tình Uyển.
Dường như La Tình Uyển hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ngà ngà say nồng nặc, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình, giọng nói khàn khàn: Tôi không rõ lắm, tôi gọi điện thoại hỏi ŧıểυ Ngải giúp cô.....
Nói xong, cô ta cắt đứt điện thoại di động, tựa nhẹ vào chỗ ngồi, điện thoại ở trong tay cũng trượt xuống.
Hình như thật sự rất say, cũng rất mệt mỏi, một chút cũng không muốn động đậy.
Cô vừa nói gì? Nam Cung Kình Hiên nhíu mày hỏi.
Mí mắt của La Tình Uyển giật giật, hàng mi dài run lên một cái, đôi mắt mang theo hơi nước mở ra, có chút mê muội nhìn anh.
Dụ Thiên Tuyết ở chung một chỗ cùng Bùi Vũ Triết? Ngữ điệu của Nam Cung Kình Hiên rất lạnh, hỏi cô ta.
La Tình Uyển có chút thanh tỉnh, ánh mắt trong suốt nhìn anh: Lúc nãy là ở cùng nhau, ở tiệc rượu chúc mừng Bùi Vũ Triết —— Cô ta ngước mắt nhìn lướt qua anh, ánh mắt lóe sán g trong đêm tối: “Em nghĩ anh biết.
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng thêm xanh mét.
Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại cô ấy ở đâu?
La Tình Uyển chậm rãi di chuyển ánh mắt, tựa hồ không muốn trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi đang hỏi cô! Nam Cung Kình Hiên hung hăng nắm cằm cô ta quay mặt cô ta lại, tức giận hỏi: Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có phải vẫn còn ở chung một chỗ với Bùi Vũ Triết hay không? Trễ thế này? !
La Tình Uyển vẫn không nói lời nào, chẳng qua, sương mù trong đôi mắt xinh đẹp càng mờ mịt hơn.
Nam Cung thiếu gia, đừng hỏi ŧıểυ thư như thế, ŧıểυ thư uống quá nhiều rượu, cậu đợi cô ấy tỉnh táo một chút rồi hỏi, hoặc là có chuyện gì thì về đến nhà mới xử lý….. Tài xế ở ghế trước nhìn có hơi đau lòng, chầm chậm nói.
Ông câm miệng cho tôi! Nam Cung Kình Hiên cũng không quay đầu lại, cắt đứt lời của tài xế.
Mau nói rõ cho tôi, nếu không cô sẽ biết hậu quả. Giọng của Nam Cung Kình Hiên lạnh như hàn băng.
La Tình Uyển bình tĩnh nhìn anh, bỗng chốc cười khẽ, vẻ vô tội làm đau lòng người, giọng nói khàn khàn: Em vừa mới hiểu ra, năm năm trước anh đối xử với Dụ Thiên Tuyết cũng không tốt, cô ấy đã từng chịu khổ rất nhiều, sau đó lại khiến anh đau lòng nhiều năm như vậy, cho nên bây giờ anh mới quan tâm cô ấy thế này, hình như em thật sự say rồi, em đang nghĩ, có phải nên để anh tổn thương em nhiều thêm một chút hay không, rồi anh cũng sẽ đau lòng em như thế, nói không chừng, sau đó sẽ thích em, tốt hơn với em.
Hơi thở của cô ta mong manh, ý thức rất không thanh tỉnh, giọng nói trong trẻo có hơi khàn khàn.
Cảm xúc trên gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên có chút phức tạp, rõ ràng đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn, anh không rảnh ở nơi đây nghe người phụ nữ này thu buồn xuân đau, giờ phút này, anh chỉ muốn biết Dụ Thiên Tuyết đang ở nơi nào.
La Tình Uyển nhìn ra suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng gật đầu, có chút thê lương: Được, anh đừng nổi giận, em giúp anh tìm.
Cô ta lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số, ngước mắt lên nhẹ nhàng cười với anh: Quả nhiên yêu ai thì chính là mắc nợ người đó, hiện tại, em cũng bái phục bản thân mình rộng lượng đến mức có thể giúp anh tìm phụ nữ.
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên rất khó coi, cô ta cũng không ngại, chỉ thoải mái dựa vào lưng ghế, cảm thụ được anh đang nhìn mình chăm chú, mặc kệ là chán ghét hay là vứt bỏ, giờ phút này, ánh mắt của anh vẫn dính chặt trên người cô ta, không phải sao?
ŧıểυ Ngải, là chị Tình Uyển. La Tình Uyển nhẹ giọng hỏi: Có biết Bùi tiên sinh đi đâu không? ..... Đúng, còn bạn gái bên cạnh anh ấy nữa, hẳn là bọn họ ở cùng một chỗ.
Cô ta cau mày nghe tiếp một hồi, cắn môi nói: Em nói chậm một chút, khách sạn nào? ..... Phòng 8301, chị nhớ kỹ rồi.
Cúp điện thoại di động, trong lòng La Tình Uyển có chút sợ hãi thấp thỏm, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Kình Hiên, quả nhiên, sát khí có chút nồng đậm, cô ta có hơi miệng đắng lưỡi khô, giọng nói khàn khàn: “Anh cũng vừa nghe được ŧıểυ Ngải nói, trước khi tan tiệc thấy bọn họ từ phòng ăn đi ra ngoài bằng cửa sau, đi theo mới biết bọn