Năm năm sau, Los Angeles.
Một căn nhà ở vùng nɠɵạı ô, kiến trúc hiện đại hai tầng có màu trắng gạo, phong cách nhu hòa ấm áp.
Từ từ mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh táo lắm, chẳng qua là chợp mắt nghỉ ngơi mười mấy phút mà thôi, toàn bộ quá khứ đều như thủy triều lũ lượt kéo đến, rõ rệt đến mức như là chỉ vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua.
Mái tóc dài đen bóng thác nước xõa tán loạn trên bờ vai mềm mịn, một cô gái mảnh khảnh vẫy vẫy đầu, hít sâu một hơi đứng dậy, tiếp tục dọn dẹp quần áo phơi trên sân thượng, cửa phòng mở rộng ra, có thể thấy thấp thoáng bên trong, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi chuyên chú trước cái TV đang chớp lóe hình ảnh, trong không khí tản ra hơi thở an tĩnh.
“Vé máy bay năm giờ rưỡi ngày kia, hai vé, đúng, bay thẳng đến thành phố Z Trung Quốc.” Một bóng dáng cao to đi vào gian phòng, dưới hàng mày anh tuấn là đôi mắt như đá hắc diệu, thanh lãnh như nước hồ, có sự tuấn lãng mê người, anh đi qua gian phòng hướng về phía ban công, đến nửa đường, liếc mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế salon: “Còn có một đứa bé, nhưng mà còn nhỏ nên khỏi cần vé, giúp tôi an bài một chút, cám ơn.”
“Chú Bùi, chú chắn ngang cháu!” Một bé trai có đôi mắt đen trong trẻo lên tiếng, nhảy từ trên ghế salon xuống, trong tay thuần thục ȶᏂασ tác điều khiển, đi vòng qua bên cạnh anh tiếp tục nhìn chằm chằm TV: “Chú, chú ngồi xuống trước đi, BOSS này là cửa ải cuối cùng, gần kết thúc rồi!”
Người đàn ông cao to xoay người nhìn hình ảnh trên TV, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, nhìn thấy hình ảnh nổ vang một tiếng ‘Ầm’, vật phẩm xa hoa đạt được bể ra, cậu bé thuần thục ȶᏂασ tác mấy cái, những thứ lóe sáng kia bị cậu bé thu vào trong túi, trò chơi phóng xuất ra màu sắc chói mắt, phát ra hình ảnh chiến thắng.
“Single-Diomand bản mới nhất….. Qua cửa rồi hả?” Bùi Vũ Triết thản nhiên nói một câu, ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hình ảnh đó, sự cảm thán trong lòng vượt xa vẻ lạnh nhạt trên mặt anh.
“Dạ, mới ba ngày cháu đã hoàn thành, không có kỹ năng đặt biệt gì, rất nhiều chỗ quá dễ dàng bị phá!” Vẻ mặt cậu bé thoải mái đặt cái điều khiển lên trên TV, mở miệng hỏi: “Chú Bùi, chú tìm mẹ cháu sao? Mẹ đang thu dọn đồ đạc, nói ngày mai sẽ trở về Trung Quốc!”
Tâm tư của Bùi Vũ Triết còn đang ở tại trò chơi chưa phục hồi tinh thần, nhìn ánh mắt của cậu bé có hơi kinh ngạc.
“ŧıểυ Ảnh, cháu có biết là Sing-Diomand hao tốn thời gian hai mới năm mới phát hành bản mới của trò chơi này hay không?” Hai tay của Bùi Vũ Triết đút trong túi quần, cười cười nhẹ giọng hỏi tên quỷ nhỏ này: “Thời gian nó phát hành cũng mới ba ngày mà thôi, cháu cũng đã thuận lợi