CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 114 - Chương 108

Trước Sau

break
Nam Cung Kình Hiên sốt ruột đứng tại chỗ nhìn xung quanh, điện thoại reo liên hồi, anh nhận từng cuộc từng cuộc, đằng đằng sát khí, tầm mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết. Mang truyện đi, xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Dụ Thiên Tuyết tựa người vào góc tường, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp, tay vuốt ve bụng chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô không phải cố ý, cô biết phải nói với anh như thế nào đây?

Ngay trong cái nháy mắt đó, nếu như cô không tránh ra, thế thì người chết chính là cô, bị bánh xe nghiền qua người chính là cô, ví bằng chỉ đụng vào cô mà thôi, thì chiếc xe kia, căn bản là nên thắng lại, đúng hay không?

Những điều này, cô phải nói như thế nào?

Nước mắt ấm áp quanh quẩn ở đáy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch như một tờ giấy, một chữ cũng không nói.

Bất thình lình, đèn phòng cấp cứu chợt tắt.

Bác sĩ đi ra, trên áo dính đầy máu tươi.

“Em ấy như thế nào ? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên nghênh đón, nóng nảy hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cũng không bực bội, thở gấp: “Giữ mẹ hay con?”

Nam Cung Kình Hiên kinh hãi : “Bà nói cái gì?”

“Tôi hỏi cậu là giữ lại mẹ hay giữ lại đứa trẻ!” Bác sĩ cau mày nói: “Hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, cảm xúc của bệnh nhân lại rất kích động, căn bản là trấn an không được, mặc dù bây giờ đứa bé còn chưa tắt thở, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là nên bảo vệ người mẹ, xác suất có thể giữ lại đứa trẻ rất nhỏ, cậu có muốn cân nhắc không?”

Nam Cung Kình Hiên nắm chặt quả đấm, nổi gân xanh: “Bà có ý gì! Con của em ấy cứ như vậy mà không còn sao?”

Ánh mắt bác sĩ hơi né tránh, cất cao giọng nói: “Đúng đúng đúng, cậu muốn bảo vệ người mẹ đúng không?”

Tình huống đã bị bức bách đến vạn phần nguy cấp, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, đối với anh mà nói, đưa ra một quyết định như vậy, trong lòng đau như cắt, im lặng vài giây, cuối cùng đè nén đau nhức trong lồng ngực nói: “Bảo vệ người mẹ….. Dạ Hi không thể có chuyện…..”

“Được, vậy trước tiên xác định như thế!” Bác sĩ nói xong cũng xoay người đi vào.

Đèn phòng cấp cứu sáng lại lần nữa.

Cả hành lang yên lặng đáng sợ, không người nào dám phát ra âm thanh, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao ngất chậm rãi quay lại, đi tới, nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết trong góc, đôi mắt bắt đầu tràn ngập sát khí.

“Cô mang thai đúng không?” Nam Cung Kình Hiên ngồi chồm hổm xuống, sâu kín hỏi

Dụ Thiên Tuyết biết rõ, giờ phút này tâm tình của anh không ổn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ sợ sệt, suy yếu dán sát vào vách tường, tay che bụng mình, hơi thở mong manh, không nói một lời.

“Cho nên cô cũng biết, một đứa bé đã bảy tháng có bao nhiêu quan trọng đối với một người mẹ, phải không?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hỏi, lửa giận trong mắt như lưỡi kiếm sắc bén muốn đâm thẳng vào người cô.

Đôi môi nhợt nhạt của Dụ Thiên Tuyết mở ra: “Không có liên quan tới tôi….. Anh phải tin tưởng tôi…..”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh ra tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét tràn đầy vẻ giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, tất cả mọi người đều nhìn thấy cô lôi em ấy, tới đây, chính miệng cô nói cho tôi biết, bọn họ nói sai sao?”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu, nước mắt trào ra: “Thật sự là tôi với cô ta cùng lôi kéo, nhưng tôi…..”

“Cái này đủ rồi!” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên hung hăng bóp chặt cổ cô, hung ác nói: “Tôi có nói qua là nếu con của em ấy có chuyện, tôi muốn cô để mạng lại đền hay không!”

Tay của Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt mu bàn tay anh, thở không nổi, đôi mắt ngập nước tuyệt vọng nhìn anh.

“Nhưng cái mạng này của cô không đáng giá một chút nào! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết hay không, căn bản là cô không có tư cách mang thai con của Nam Cung Kình Hiên tôi, chuyện này trước đây tôi đã từng nói với cô! Cô lại dám gạt tôi!” Nam Cung Kình Hiên giận dữ gầm lên, nắm cổ tay cô kéo cô đứng lên: “Cô muốn tự mình mang theo nó chạy trốn đúng không? Cô gấp rút vội vã muốn rời khỏi tôi chính là muốn giấu diếm tôi chuyện này, đúng không? ! Dụ Thiên Tuyết, cô lầm rồi, hôm nay, tôi sẽ để cô và tôi hoàn toàn kết thúc, hoàn toàn không còn quan hệ!”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, không thể tin được là anh có thể làm ra cái gì.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh bắt lấy thật chặt, đi về phía phòng giải phẫu phụ khoa, Dụ Thiên Tuyết nhìn đàng trước có một hàng người chờ đợi, trong lòng sợ hãi, chậm rãi lắc lắc đầu: “Không….. Nam Cung Kình Hiên, anh muốn làm gì? Anh muốn làm cái gì!”

“Tôi giết chết cô cũng không đáng tiếc! Dụ Thiên Tuyết, cô dám động đến đứa nhỏ của Dạ Hi, tôi sẽ để cho cô cũng phải trả cái giá thật cao!” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay cô, đẩy đống người đang xếp hàng ra, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật nạo thai ra hung hăng túm cô đi vào trong!

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc