Mọi người vừa vào cửa chưa bao lâu thì đột nhiên thấy Lục Sùng Sơn được người hầu đỡ từ trên lầu đi xuống.
Lục Sùng Sơn nhìn thấy cô gái mà vợ mình đang thân mật kéo tay thì cả người lập tức run rẩy vì kích động.
"Ba, sao ba lại xuống giường rồi?" Lục Cảnh Lễ bước tới đỡ.
Lục Sùng Sơn phụng phịu khoát khoát tay: "Ba không có suy yếu đến vậy đâu."
Lục Cảnh Lễ câm nín: "Lại còn không phải à! Hôm qua ba còn nằm trên giường không động đậy nổi, đến cơm cũng phải để ŧıểυ Bảo dỗ mới miễn cưỡng ăn được vài miếng!"
"Cái thằng này!"
"Được được được, con sai rồi, ba không suy yếu đến thế, còn có sức mắng con cơ mà, mau ngồi xuống đi thưa ngài!"
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống bàn cơm, bỗng chốc chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí lúc này có phần hơi gượng gạo.
Nhan Như Ý cuống quýt đưa mắt ra hiệu cho chồng mình để ông đừng có nghiêm mặt không ừ hừ gì như thế nữa. Lục Sùng Sơn thật sự không biết nên mở miệng thế nào, mãi một lúc lâu sau mới ho nhẹ một tiếng, hỏi con trai: "Đình Kiêu, sức khỏe vợ con thế nào rồi? Đã kiểm tra hết chưa?"
"Đã kiểm tra rồi ạ, không có vấn đề gì hết, chỉ cần tập phục hồi và tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Vậy thì tốt... vậy thì tốt..." Lục Sùng Sơn thở phào một hơi, dường như áp lực vô hình từ ngọn núi khổng lồ đè lên đầu ông lúc này mới vơi đi được một chút để cho ông có chỗ thở.
"Được rồi, cả nhà ăn cơm đi, có gì thì ăn rồi nói sau. Đừng để ŧıểυ Tịch và ŧıểυ Bảo bị đói." Nhan Như Ý vừa nói vừa không ngừng gắp thức ăn cho Ninh Tịch.
ŧıểυ Bảo và Lục Đình Kiêu cũng đang thi nhau gắp thức ăn cho Ninh Tịch, bát cơm của Ninh Tịch nhanh chóng bị chất lên như một ngọn núi nhỏ.
Nhưng lúc này Lục Sùng Sơn lại nói, "Lấy cho vợ con ít canh linh chi bong bóng cá đi…"
Trước khi đến đây, Ninh Tịch đã chuẩn bị đủ các loại tâm lý và cách ứng đối nhưng hiện tại thái độ của hai ông bà dành cho cô đã thay đổi 180 độ, thậm chí còn quá hơn cả Lục Cảnh Lễ nữa, thành ra khiến cô không biết nên đối đáp lại thế nào. Vì thế, để che giấu sự luống cuống của mình cả bữa ăn cô chỉ có thể cố gắng ăn, ăn và ăn.
Sau khi ăn tối xong, Nhan Như Ý kéo tay Ninh Tịch, thấm thía nói: "ŧıểυ Tịch, mẹ có thể nói chuyện riêng với con được không?"
Nghe thế, Ninh Tịch còn chưa nói gì, Lục Đình Kiêu đã lập tức chau mày.
Nhan Như Ý thấy sắc mặt con trai thay đổi liền biết anh đang nghĩ gì: "Nhăn cái gì mà nhăn? Mẹ có ăn thịt vợ con đâu? Ninh Tịch cũng là con dâu của mẹ mà?"
Lúc này Lục Đình Kiêu mới giãn chân mày ra: "Con không có ý này."
"Con là từ bụng mẹ sinh ra, mẹ còn không biết con nghĩ gì à?"
Thấy hai mẹ con sắp cãi nhau đến nơi, Ninh Tịch liền nhìn Lục Đình Kiêu một cái rồi ho khẽ: "Lục lão phu nhân, chúng ta không cần phải để ý anh ấy đâu, ngài có gì cứ nói là được!"
Bã xã đã lên tiếng rồi, Lục Đình Kiêu cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhan Như Ý kéo Ninh Tịch tới căn phòng trồng hoa phía sau nhà, trên mặt bàn ở chính giữa căn phòng là một bình trà hoa quả vừa mới pha vẫn còn nóng hôi hổi.
"Nếm thử trà hoa quả này đi, sạch miệng mà lại tiêu thực."
"Cảm ơn ngài."
Nhìn dáng vẻ khách khí của Ninh Tịch, vẻ mặt Nhan Như Ý ảm đạm đi mấy phần, nhưng nghĩ đến việc cô cuối cùng cũng tỉnh lại, đôi mắt bà lại ngập vẻ vui mừng: "Bồ tát phù hộ, một năm rồi, cuối cùng con cũng đã tỉnh! Mấy bữa nữa mẹ phải đi làm lễ tạ ơn trong tất cả các chùa các miếu mới được!"
Giọng điệu của Nhan Như Ý đầy cảm khái, sau một hồi trầm ngâm bà mới mở miệng nói tiếp: "ŧıểυ Tịch, hôm nay mẹ gọi con qua đây, một là để cảm ơn con, cảm ơn những gì con đã làm vì ŧıểυ Bảo và Đình Kiêu. Mặt khác là để xin lỗi con, mẹ và ba của Đình Kiêu đã hiểu lầm con nhiều quá... Ngoài ra, còn muốn giải thích với con một số chuyện…"