Ninh Tịch vẫn mỉm cười lắng nghe, nghe tới cuối cùng cô lại rưng rưng nước mắt.
"Ơ chị dâu, sao chị lại khóc! Có phải em nói gì sai không?" Lục Cảnh Lễ đang kể rất hăng say, thấy vậy cuống lên.
Lục Đình Kiêu cũng biến sắc: "Sao vậy?"
"Em không sao." Ninh Tịch lắc đầu.
Cô chỉ nghĩ đến chuyện Lục Đình Kiêu lẻ loi làm hết tất cả những việc mà đáng ra phải là hai người cùng làm, trong lòng bỗng cảm thấy đau nhói.
...
Ba người bàn bạc xong, cuối cùng vẫn quyết định sẽ gặp vào tối nay.
Sau khi Lục Cảnh Lễ đi khỏi, việc đầu tiên Ninh Tịch làm chính là tìm ŧıểυ Bảo để xem giấy đăng kí kết hôn.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Ninh Tịch đến không muốn chớp mắt, cả đêm không ngủ, tới sáng mới thiếp đi.
Ninh Tịch hôn lên mặt nhóc rồi khẽ hỏi Lục Đình Kiêu: "Ở đâu cơ?"
Lục Đình Kiêu khẽ nâng đầu con trai lên, quả nhiên lấy được hai quyển sổ đỏ dưới gối ra.
ŧıểυ Bảo nhíu nhíu mày nhưng vì phát giác được mùi hương quen thuộc của mẹ nên cậu nhóc lại cọ vào bàn tay cô rồi ngủ say sưa.
Ninh Tịch cẩn thận mở đăng kí kết hôn ra xem, xem đi xem lại mấy lân, vừa xem vừa khẽ lẩm bẩm: "Ôi, đây không phải là giả đấy chứ?"
Lục Đình Kiêu nhất thời đen mặt: "Là thật."
Ninh Tịch thấy rất mới lạ, nhìn ngắm mãi, cuối cùng cảm thấy việc mình vừa tỉnh dậy đã kết hôn rồi thật thần kì.
Ảnh dán trên đó cắt từ bức ảnh cô và Lục Đình Kiêu chụp từ hồi đi hẹn hò, giấy chứng nhận anh cũng có cách làm ra được, chữ kí quả thật cũng là chữ kí của cô...
"Em chắc là muốn đi gặp họ chứ?" Lục Đình Kiêu cuối cùng vẫn cau mày hỏi lại.
Ninh Tịch gập giấy chứng nhận lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt nói: "Lục Đình Kiêu, từ trước đến giờ, anh luôn nói với em rằng mọi thứ cứ để cho anh lo. Nhưng giờ, chúng ta đã là vợ chồng, bất luận là chuyện gì, chúng ta cũng đều phải cùng nhau đối mặt."
Một câu "chúng ta là vợ chồng" bỗng khiến hai hàng lông mày của anh tràn ngập dịu dàng...
...
Buổi tối.
Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu dẫn theo cả ŧıểυ Bảo, một nhà ba người cùng về nhà họ Lục.
Vừa tới cửa, đã thấy cả Lục trạch và sân vườn đều đã đổi mới hết, xe vừa đỗ xuống, quản gia và người làm đều hoan hỉ chạy ra đón: "Đại thiếu gia, ŧıểυ thiếu gia, Thiếu phu nhân!"
Từ thái độ của người làm có thể biết, chắc chắn đã được ông bà dặn dò kĩ rồi. Từ góc độ nào đó mà nói, thái độ của người làm cũng thể hiện được thái độ của hai ông bà.
Một người phụ nữ khí chất nho nhã từ trong nhà vội vàng chạy ra, người đó chính là Nhan Như Ý.
Nhan Như Ý thấy Ninh Tịch, đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó vành mắt đỏ lên, bà bước nhanh tới kích động dắt tay Ninh Tịch: "ŧıểυ Tịch tới rồi à! Sao lại mặc ít thế này! Có lạnh không? Đình Kiêu, sao con không mặc thêm áo cho vợ con, trời tháng ba vẫn còn lạnh lắm đấy!"
Lục Đình Kiêu nghe thấy vậy, nghe lời khoác áo khoác của anh lên người Ninh Tịch.
Lục Cảnh Lễ ở phía sau lắc đầu than thở: "Có một loại lạnh gọi là mẹ bạn cảm thấy bạn bị lạnh!"
Nhan Như Ý liếc thằng con út ẩm ương nhà mình: "Chị dâu con giờ còn đang yếu, mẹ đã bảo để mẹ tự tới rồi, con lại cứ không cho mẹ đi! Giờ mệt thì trách ai hả?"
Lục Cảnh Lễ nằm không cũng trúng đạn: "..."
Quả nhiên "cẩu độc thân" không hề có chút địa vị nào tồn tại trong cái gia đình này hết!
"ŧıểυ Tịch à, nào, mau vào uống canh gà giữ ấm đi, mẹ đích thân xuống bếp hầm đấy, còn đun nhỏ lửa mấy tiếng đồng hồ nữa cơ!" Nhan Như Ý nhiệt tình khoác tay Ninh Tịch đưa cô vào nhà, quên luôn hai thằng con mình sau đầu.
Chỉ có ŧıểυ Bảo miễn cưỡng vẫn được nhớ tới, được bà nhắc: "ŧıểυ Bảo, con cũng mau vào nhà đi!"