Hồi trước đi làm thêm, ở xưởng có tặng một bộ đồ ngủ pikachu dành cho trẻ em, cô tiện tay nhét bừa vào tủ, may mà ŧıểυ Bảo mặc vừa.
Lục Đình Kiêu thì dễ xử lí hơn, em trai cô còn mấy bộ quần áo để lại chỗ cô.
Sau khi nhận lại cha mẹ đẻ, Ninh Tịch cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ nuôi của mình, cô không còn mặt mũi nào để gặp lại họ nữa, thế nên rất ít khi liên lạc với bên đấy, chỉ thỉnh thoảng qua lại với em trai Đường Nặc của cô.
Tìm được quần áo xong, Ninh Tịch lại vào phòng lấy cho Lục Đình Kiêu một bộ chăn gối mới.
Ghế sofa ở phòng khách không lớn, chả đủ để đôi chân dài của Lục Đình Kiêu gác chân, cô đành phải chuyển một cái ghế dài tới để nối thêm ra.
ŧıểυ Bảo lại khiến người khác rất yên tâm, thằng bé biết tự tắm, tự mặc quần áo đáng yêu vào, sau đó cũng tự giác nằm lên giường.
Ninh Tịch tắm xong mặc một bộ đồ ngủ trông khá là bảo thủ, sau khi chắc chắn bản thân không có chỗ nào kì kì nữa mới đi ra ngoài.
"Vậy... ngài Lục, tôi đi ngủ trước đây, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi tôi nhé."
"Ừm." Thấy Ninh Tịch tắm rửa xong, Lục Đình Kiêu có hơi thất thần nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lập tức tối lại.
Tóc cô được búi gọn gàng lại, mặc bộ đồ ngủ trông phổ biến nhất có thể, mặt không đánh phấn, làn da nõn nà còn đỏ ửng lên sau khi tắm.
Có thể nhìn ra Ninh Tịch đang muốn cố tránh né, bộ dạng của cô thật sự không có vấn đề gì cả.
Nhưng Lục Đình Kiêu khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vì anh phát hiện bộ phận nào đó phía dưới mình lại đang dần ngóc đầu lên.
.......
Sau khi Ninh Tịch vào phòng, bỗng thấy trên giường mình lại có thêm một vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy rất kì diệu.
Từ tối qua tới giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán của cô.
"Mau ngủ đi." Cô nằm xuống cạnh bánh bao nhỏ, tắt đèn trần đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ đầu giường.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Ninh Tịch lại bắt đầu đau đầu rồi đây.
Hình như lũ trẻ con trước khi ngủ đều phải kể chuyện để dỗ chúng thì phải....
Ninh Tịch bất lực nhún vai: "Cô không biết kể chuyện, hay cô hát một bài cho con nghe nhé?”
Bánh bao nhỏ gật đầu, vẻ mặt mong chờ cực kì.
Thế là Ninh Tịch vỗ vỗ nhẹ lên lưng bé, nhẹ cất tiếng hát:
"Tiết thu nửa ấm nửa lạnh
An tâm dựa trong lòng người
Lẳng lặng mà nhìn lưu quang bay vờn
Trong gió kia một, lại một phiến hồng diệp
Khiến lòng ta một mảnh êm đềm
Nửa tỉnh nửa say khắc ấy
Lại nhường mắt cười ngàn vạn
Để ta như mây giữa tuyết phiêu diêu
Dùng băng thanh khẽ khàng hôn lên mặt người
Mang theo một lớp, một lớp sóng triền miên
Lưu lại nhân gian bấy nhiêu tình ái
Đối mặt với phù sinh ngàn biến cố
......."
Ninh Tịch hát tới đây thì nghẹn lại, vì câu sau là "Cùng người hữu tình làm chuyện khoái hoạt. Đừng hỏi là kiếp hay là duyên."
*Bài hát: Lưu quang phi vũ, nhạc phim Thanh Xà Bạch Xà (1993) do Vương Tổ Hiền đóng.
Cái quái gì vậy, lời bài hát này hình như không hợp với trẻ nhỏ lắm thì phải?
Hay đổi bài khác đi...
"Khụ, đoạn sau cô quên mất hát thế nào rồi, để cô đổi bài khác nhé!"
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Ninh Tịch vắt óc suy nghĩ đổi một bài khác có lời lẽ an toàn hơn:
"Trong đầm có một chú ếch con,
Lúc nó nhảy múa trông như có hoàng tử nhập vào người (-.-)(-.-)(-.-)
Ánh mắt cool ngầu không có con ếch nào có thể sánh bằng,
Rồi sẽ có một ngày nó sẽ được công chúa đánh thức,
Tin rằng kì tích luôn ở bên chúng ta,
Tự tin trưởng thành có bạn kề bên la la la la la la......"
Hát đủ ba lần bài chú ếch nhỏ nhảy múa, bên cạnh rốt cuộc cũng truyền tới hít thở đều đặn.
Nuôi trẻ thật đúng là không dễ dàng gì!
Bỗng cô thấy thật nể phục ông bố đơn thân Lục Đình Kiêu!
Cũng không biết rốt cuộc mẹ của bánh bao nhỏ là ai, tại sao đã sinh ra bánh bao nhỏ rồi mà vẫn không ở bên Lục Đình Kiêu?
Vì thân phận thấp kém nên Lục gia không chấp nhận sao?
Hay còn khúc mắc gì đó với Lục Đình Kiêu mà không thể để người khác biết?
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Ninh Tịch cũng dần dần chìm vào giấc mộng.
Ngủ tới nửa đêm, Ninh Tịch bị một tiếng vang trầm thấp từ phòng khách truyền tới làm tỉnh giấc.