ŧıểυ Bảo còn chuyện nghiệp hơn, bình tĩnh thong thả uống sữa bò, một chút khác thường đều không có.
Lục Đình Kiêu thoạt nhìn như không phát hiện ra cái gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.
Sức chiến đấu của ba người không tệ, cô mua rất nhiều đồ nhưng đều sạch bách cả.
Ninh Tịch thấy trời cũng không còn sớm lắm, đang nghĩ xem có nên bảo hai cha con họ đi về hay không, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít gào ngoài cửa sổ...
Căn hộ do công ty an bài này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Tôi ngủ phòng khách, ngài với ŧıểυ Bảo ngủ trong phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường một chút..."
"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với ŧıểυ Bảo ngủ trong phòng ngủ." Ngữ khí thể hiện rõ ý không cho cô từ chối.
Ninh Tịch cảm thấy thật tội lỗi, không những mời Lục đại tổng tài ăn lẩu giá rẻ thậm chí còn để anh ta ngủ phòng khách.
Nếu như tối nay chỉ có Lục Đình Kiêu thì dù trời đổ mưa đá cô cũng nhất quyết không cho anh ta ở lại, nhất là dưới tình huống ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm một bánh bao nhỏ.
Thời tiết như thế này mà để anh ta ôm một đứa nhỏ đi về thì đúng là rất nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không bị tính là cô nam quả nữ đúng không?
Ninh Tịch chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có quần áo cho hai người thay không..."