"Cậu có thể ra ngoài!" Tần Tấn Dương lạnh lùng nhìn anh, đưa mắt ra hiệu, trầm giọng nói.
Quan Nghị vừa mới thu dọn xong mấy miếng thủy tinh vương đầy trên sàn, vô cùng xui xẻo tiếp nhận ánh mắt của Tần Tấn Dương. "Ai” lên một tiếng, ý bảo không cần nhiều lời hơn nữa cũng đã hiểu rồi, có chút bất đắc dĩ xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc. Trong nháy mắt đóng cửa lại, Quan Nghị không khỏi than thở: “Tại sao mỗi lần có người bị đuổi ra ngoài lại luôn là tôi đây? Tại sao mời khi có chuyện luôn là tôi đi sử lí?” Lắc đầu một cái, anh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi từ từ cất bước đi trở về phòng làm việc của mình.
Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Tần Tấn Dương ho khan một tiếng, cũng không biết nên nói gì. Trầm tư chốc lát, anh quyết định trung thực mà báo cáo tất cả, tuyệt đối quán triệt đa͙σ lý "Thẳng thắn được khoan hông, kháng cự bị nghiêm trị”.
"Em nghe anh nói!" Đưa tay xoay cả người Đồng Thiên Ái hướng về mình, nghiêm túc nói, "Anh không muốn lừa dối em! Nhưng mà anh nói xong, không cho phép em tức giận!"
Liếc nhìn sắc mặt cô, anh lại bổ sung một câu, "Được rồi! Có thể tức giận! Nhưng là không được không để ý đến anh!"
"Cô ấy từng là tình nhân của anh, nhưng cô ấy cùng những tình nhân kia có điểm khác biệt! Nói rõ trước, không phải là anh thay cô ấy nói tốt! Còn nhớ rõ lần trước em ngã bệnh không? Em không chịu đi bệnh viện, lúc đó anh không có cách nào khác!"
"Liền mời cô ấy đến, là cô ấy cho em uống thuốc ,lại giúp em thay quần áo!"
"Hiện tại cô ấy rốt cuộc tìm được người cùng nắm tay cả đời, muốn kết hôn, em nói anh không đi là không biết xấu hổ sao?"
Nghe nói thế, Đồng Thiên Ái chợt ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn về phía anh, nghiến răng phun ra mấy chữ, "Cho nên! Lần trước anh nói là anh giúp em thay quần áo tức là anh gạt em!"
"..........." Tần Tấn Dương bỗng chốc cảm thấy buồn bực, cũng không nghĩ tới cô lại đột nhiên nói chuyện này. Không thể làm gì khác hơn là đưa tay ôm bả vai của cô, lấy lòng nói, "Được rồi! Anh nói đùa thôi mà! Em không cần phải tức giận! Chỉ là đi đám cưới, em nhất định phải đi với anh!"
Ai ai ai! Sao nữ nhân lại khó trị như vậy! Trời ơi!
"Em có nói không đi sao?" Đồng Thiên Ái đẩy tay của anh ra, từ trên ghế salon đứng dậy.
Mặc dù biết là tình nhân củ của anh, cô có chút khó chịu! Nhưng cô cũng không phải loại người cố tình gây sự a! Người ta còn giúp cô uống thuốc, thay quần áo! Theo phép lịch sự, cô cũng nhất định phải đi!
"Ai !" Tần Tấn Dương hưng phấn trợn to hai mắt, cũng từ trên ghế salon đứng bật dậy, một phát bắt được cánh tay của cô, kéo vào trong lồng ngực mình, "Bà xã! Anh biết ngay em sẽ không để anh đi một mình trong trường hợp đấy mà!"
"Tần tổng tài! Nơi này là công ty! Mời anh công và tư rõ ràng một chút!" Đồng Thiên Ái không có đẩy ngực anh ra, lạnh lùng nói.
Gần đây, đối với việc bị anh đột nhiên tập kích, cô đã là thấy nhưng không thể trách nữa rồi! Lúc mới bắt đầu cô còn phản kháng, đến bây giờ thì đành tiếp nhận. Nếu như lại tiếp tục quái gở nữa, như vậy thì chính là cô có bệnh rồi!
Tần Tấn Dương thông minh mà gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Anh rõ ràng a! Anh rõ ràng mà!" Nói xong, rất nghe lời buông lỏng cánh tay.
"......" Đồng Thiên Ái liếc anh một cái, không nói gì thêm.
Từ từ đi về bàn làm việc của mình, cô vô cùng nhàm chán ngồi xuống, cảm giác đột nhiên có chút khát nước, theo thói quen đưa tay muốn lấy chén trà, lại đáng thương mà phát hiện ra chén trà đã thành một đống mảnh vụn, hơn nữa đã được dọn ra ngoài. Nghiêng đầu, cô mím mím môi, cũng không nói một câu, dời tầm mắt lên màn ảnh.
Tần Tấn Dương tinh mắt nhìn thấy cô lén lút khẽ liếʍ môi, trong nội tâm đã hiểu rõ. Vội vàng ấn nút điện thoại nội tuyến, hướng Quan Nghị đầu điện thoại bên kia phân phó nói, "Một ly sữa tươi! Cộng thêm một ly cà phê nóng!"
"Tôi......" Người kia vừa mới mở miệng, Tần Tấn Dương liền nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại.
Đồng Thiên Ái nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm trò chơi nhàm chán trên màn hình máy vi tính, cũng là hướng về phía vị đại tổng tài nào đó hỏi, "Làm sao anh biết em khát nước?"
Gần đây, anh đúng là càng ngày càng hiểu rõ cô! Cô cũng chưa nói mình muốn uống nước, anh cũng đã biết rồi!
"Hắc hắc! Anh chính là biết! Bà xã đại nhân cần gì, anh đều biết đấy!" Ngẩng đầu lên, hướng về phía cô nheo mắt lại, lấy lòng mà lộ ra một nụ cười thật tươi.
Này! Người đàn ông điên khùng!
Đồng Thiên Ái không chịu nổi mà ném cho anh một ánh mắt khinh thường, quay đầu tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán.
Ước chừng mười phút sau, Quan Nghị đá văng cửa phòng làm việc, đôi tay bưng khay nên không có tay mở cửa. Đi vào bên trong phòng làm việc, anh vô cùng khó chịu bắt đầu oán trách.
"Tôi van hai người! Có thể hay không đừng xem tôi như người giúp việc! Tôi dầu gì cũng là một thư kí a! Cậu nói một chút, hiện tại thế nào liền ngay cả việc hâm nóng sữa tươi pha cà phê loại chuyện như vậy cũng để cho tôi làm rồi sao?" Oán hận thì oán hận, động tác trong tay vẫn không ngừng lại.
Quan Nghị bưng khay, đi tới trước bàn làm việc của Đồng Thiên Ái rồi đưa tay cầm lên ly sữa tươi ấm áp, muốn để xuống, "Ừ! Cái này là cho Đồng phụ tá vĩ đại uống!"
"Đợi đã......! Tôi không uống cái này!" Đồng Thiên Ái ngửi thấy mùi cà phê thơm mê người, không nhịn được nghĩ muốn nếm thử một chút.
Cô nói xong bèn đứng dậy, liền muốn lấy ly cà phê khác trên khay.
Tần Tấn Dương giống như một trận gió vun vút bay qua xuất hiện bên người cô, nhanh chóng đoạt lấy ly cà phê trong khay, lại nhận lấy sữa tươi trong tay Quan Nghị, đem sữa đặt vào trong tay Đồng Thiên Ái, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
"Ừ! Bà xã em uống cái này! Sữa tươi tốt cho da! Cà phê không tốt! Sẽ làm da em đen!" Vô cùng nghiêm túc nói, thái độ của anh hết sức trịnh trọng.
Két? Uống cà phê da sẽ đen?
Đồng Thiên Ái bán tín bán nghi uống một hớp sữa tươi, hỏi, "Sẽ đen sao? Quan đại thư ký, là thật sao?"
".........." Quan Nghị nhận được ánh mắt uy hiếp của người nào đó, nhắm mắt lại, ấp a ấp úng nói, "Éc..... tôi đoán là ..... chắc là......"
Cái ŧıểυ tử thúi Tấn Dương này! Lại kéo anh xuống nước!
"Không phải đâu!" Đồng Thiên Ái còn có chút hoài nghi, ánh mắt hồ nghi qua lại nhìn hai người bọn họ.
Tần Tấn Dương liền vội vàng gật đầu như giã tỏi, chỉ vào cái người bên cạnh mặt trẻ con trắng nõn nói, "Biết cậu ta tại sao lại trắng như vậy không? Bởi vì cậu ta thường uống sữa tươi, chưa bao giờ uống cà phê!"