Đồng Thiên Ái nhìn màn hình máy vi tính, vô cùng nhàm chán cầm con chuột, một bộ phim thần tượng nhiều tập vẫn đang được mở. Nhìn hơn 10', nhíu nhíu mày, ấn nút tắt đi.
''Này! Em muốn làm việc! Em muốn giống như nhân viên bình thường!'' Vô cùng bất mãn bắt đầu oán trách.
Sắp hỏng mất rồi! Suốt một tuần lễ, cứ như vậy ngồi yên một chỗ, mỗi ngày nếu không phải uống trà, thì là xem phim. Được rồi! Thật ra thì cô thật thích xem tivi, nhưng mà cũng không thể mỗi ngày đều như vậy chứ?
Dù gì cô cũng là một sinh viên a! Thật là!Không muốn làm sâu gạo!
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, cũng không xem việc cô oán trách không cho cô làm việc là quan trọng, thuận miệng lừa gạt nói, ''Ừ! Biết! Nếu như em cảm thấy không có việc gì làm, thì phiền toái Đồng phụ tá giúp anh bóp vai đi!''
''..........'' Bóp vai? Hắn lại có thể nghĩ ra!
Đồng Thiên Ái đi tới trước bàn làm việc của hắn, chỉ một ngón tay, không chịu nổi mà nói, '' Em là phụ nữ thời đại mới! Em không cần làm cô gái nhu nhược để đàn ông nuôi!''
''Cho nên là?'' Người kia cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem văn kiện.
''Cho nên em muốn công việc! Em muốn tay làm hàm nhai! Anh có nghe hay không a!'' Hướng về phía hắn kêu la nửa ngày, lại phát hiện hắn căn bản bất vi sở động, thở phì phò hô lên cả họ tên hắn, ''Tần ---- Tấn ----- Dương -----''
Lúc này truyền đến tiếng ''đông đông -----'', có người gõ cửa phòng làm việc.
''.........'' Đồng Thiên Ái xoay đầu, không cần nghĩ cũng biết là người nào. Hướng cửa hô, ''Quan đại thư kí! Anh có thể tiến vào!''
Kể từ khi cô bị bắt buộc chuyển vào phòng làm việc của tổng tài, trừ một đại tổng tài, cô đáng thương ra , còn có Quan đại thư kí ở bên ngoài, không còn một ai vào đây.
Bây giờ ở đây đã có hai người rồi, như vậy người ngoài cửa, trừ Quan đại thư kí còn ai vào đây nữa chứ!
Quả nhiên, Quan Nghị với gương mặt trẻ con trắng noãn xuất hiện sau cánh cửa. Mà thái độ của anh ta, khiến Đồng Thiên Ái vô cùng xúc động muốn đánh. Lại có thể cười đến vô sỉ như vậy!
''A! Tôi đây không phải sợ quấy rầy hai người sao!'' Quan Nghị hết sức đàng hoàng nói xong, biểu tình trên mặt lại là trêu tức.
Cái gì cái gì! Anh ta đang nói cái gì! Quấy rầy cái gì! Hai người bọn họ ở trong phòng ngoài làm việc ra còn có thể làm được gì nữa! Vị Quan đại thư kí này, cùng đại tổng tài một cùng một ruột, trong đầu đều là những tư tưởng lộn xộn lung tung.
Đồng Thiên Ái tức giận hừ một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình. tay cầm con chuột, nhưng mà lại như đang trút giận dùng hết sức mà di di con chuột. Tức giận, cánh tay đụng phải ly trà, ''Phanh ------ '' một tiếng, cái ly rơi xuống đất.
Nước nóng trong ly , bắn tung tóe rơi vãi ra ngoài, làm bỏng cánh tay của cô.
''A ------ '' Nhịn đau, cố gắng không để cho những người ở đây phát hiện ra cô đau đớn.
Tần Tấn Dương ngay lập tức đứng lên, sải mấy bước liền đi tới bên cạnh cô, nhíu mày, ''Sao thế! Sao lại không cẩn thận như vậy! Về sau trên bàn của em không được để chén nước!''
''Để anh xem có bị bỏng không?'' Nói xong, đã nắm bàn tay của cô, có chút đâu lòng nhìn chằm chằm vào thật lâu. Phát hiện không có chuyện gì, mới ngẩng đâu lên nhìn cô.
Đồng Thiên Ái khóe miệng cứng đờ, không chịu nôi mà nói, ''Tần...... Tổng tài...... Anh không cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to hay sao?''
Làm ơn đi! Chỉ bị vài giọt nước nóng bắn vào thôi mà!
''Đem cái ly dọn đi!'' Đầu cũng không quay lại, hướng về phía người phía sau mà phân phó.
Quan Nghị đưa tay chỉ cái mũi của mình, hét to một tiếng, ''Cậu không phải bảo mình chứ?'' Này! Anh là một thư ký, lại có thể luân lạc trở thành nhân viên vệ sinh a!
Ngay sau đó nhận được ánh mắt sắt lạnh của đại tổng tài.
Vô cùng vô tội giương mắt to, chấp nhận đầu hàng,'' Mình đi! Mình dọn dẹp! Mình dọn dẹp vẫn chưa được sao?'' Sớm biết thế anh không thèm tiến vào!Tức chết mất!
Tần Tấn Dương kéo Đồng Thiên Ái ngồi lên ghế salon, câu có câu không mà nói chuyện, ''Humh! Hôm nay tan tầm về, dẫn em đi mua lễ phục!''
''Mua lễ phục làm gì?'' Đồng Thiên Ái mở miệng hỏi.
''Bạn anh kết hôn!'' Lúc sáng không phải đã nói qua rồi sao?
''Ai?'' Quay đầu nhìn anh, trong lòng càng thêm nghi hoặc, '' Bạn của anh kết hôn, có liên quan gì đến em sao? Mua lễ phục làm cái gì vậy?''
Tần Tấn Dương có chút tức giận nhìn cô, hận không cắn được cô một cái. ''Sao lại không liên quan! Em phải đi cùng anh!'' Cái con nhím nhỏ này! Nói đến nửa ngày, sao cô vẫn chưa hiểu?
''A! Hiểu!'' Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, ''Em không đi!''
Nghe thấy cô nói '' không đi'', vội vàng quát lên, ''không được! Nhất định phải đi!'' Bắt đầu từ bây giờ, đi nơi nào cũng phải mang theo cô đi! Ngược lại, cô tới chỗ nào, anh cũng muốn đi theo!
Đồng Thiên Ái trong đầu hiện hình ảnh một bữa tiệc thật lớn, cộng thêm có nhiều ánh mắt sát lãnh của nhiều cô gái bắn về phía mình. Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nhíu mày, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lòng khẽ run rẩy, nói '' Em ghét nơi đông người! Hơn nữa em không thích đi những nơi đó!''
Mình và cái loại tiệc tùng hoa lệ đấy, cản bản là không hợp nhau!
''Cũng không phải nơi lớn gì! Bạn anh nói rồi, chỉ mời ít bạn bè thân thích. Chỗ kết hôn cũng là một khu giáo đường, rất an tĩnh'' Thở phào nhẹ nhõm, trấn an mà nói.
Cũng không tìm được lý do gì nữa để cự tuyệt, Đồng Thiên Ái thuận miệng mà hỏi, ''Bạn của anh là nam hay nữ vậy?''
''Bạn! Tấn Dương à, sẽ không phải là mấy cô tình nhân trước đây nào của cậu chứ?'' Quan Nghị bên cạnh chăm chú lắng nghe, rốt cuộc không nhịn được mà chen miệng, tò mò hỏi.
Tên ŧıểυ tử thúi này, kết giao bạn bè lúc nào chứ! Trước không phải chỉ quan tâm đám phụ nữ sao!
Quả nhiên lời này vừa nói ra, bị một ánh mắt hung ác bắn tới.
A a a! Nói trúng!
Đồng Thiên Ái thấy anh không có mở miệng phủ nhận, cắn cắn môi, đem mặt quay sang bên kia, quyết định không cùng anh nói chuyện. Tên biến thái chết tiệt này! Thế nhưng lại mang cô đi tham gia lễ kết hôn của tình nhân cũ!