Chương 897: Tô Cửu Y khóc
Editor: May
"Đồ ông chủ ban thưởng, vậy tôi phải ăn hết toàn bộ rồi?" Vào lúc này Tô Cửu Y, chính là điển hình của tiện nghi còn khoe mẽ.
Tô Cửu Y hào khí cầm lấy ly rượu, đụng với anh, ngửa đầu uống hết ly, sau đó đổ ngược ly rượu, tỏ vẻ bên trong không còn một giọt.
Thi Ngạo Tước giương môi lên, sau đó lại rót đầy cho cô, còn nhắc nhở cô một câu: "Uống ít chút, tửu lượng cô không tốt."
Tô Cửu Y đang ăn hoa quả nghe tiếng, nghi ngờ nhìn về phía anh, "Làm sao anh biết tửu lượng tôi không tốt?"
Bởi vì đây đã chuyện tồn tại trong tiềm thức Thi Ngạo Tước, cho nên không có trải qua suy nghĩ liền nói ra, sau khi nói xong anh mới nghĩ đến, ngày đó cũng không có nói cho cô biết chuyện đưa cô trở về phòng, vì vậy chỉ có thể nói qua loa: "Tôi đoán."
Một câu tôi đoán, đổi lấy một câu: "Ông chủ thật lợi hại." của Tô Cửu Y.
Bầu không khí rất hòa hợp, hai người tán gẫu anh một câu tôi một câu, đĩa trái cây của Tô Cửu Y đã thấy đáy, rượu đỏ giảm xuống hơn phân nửa, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, có chút men say.
"Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ liền mất rồi..."
Tô Cửu Y xây sẩm choáng váng nói xong, sau đó quơ ly rượu, uống hết toàn bộ rượu đỏ trong ly.
Sau khi uống xong, cô còn muốn lấy chai rượu đỏ, nhưng Thi Ngạo Tước lại nhanh hơn một trước đè tay của cô lại, sau đó cất ly rượu qua một bên, nhàn nhạt nói: "Cô say rồi."
"Tôi không có say, anh hãy nghe tôi nói hết." Tô Cửu Y ngồi thẳng lên, đánh nấc một tiếng, sau đó tiếp tục nói, "Tô Trấn Hùng lại tìm cho tôi một người mẹ kế, bà ta đối với tôi đặc biệt không tốt, từ nhỏ đến lớn, tôi chịu hết bắt nạt ở nhà họ Tô."
Thì ra cô gái nhỏ này và người nhà chung đụng không được tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao tối nay cô sẽ uống nhiều rượu như vậy.
Nếu cô không được cưng chiều, vậy loại chuyện kết thông gia buôn bán này, có thể đến phiên cô trước chứ, sao có thể lựa chọn Tô Man Ngưng?
Không biết tại sao, Thi Ngạo Tước ngược lại có chút may mắn Tô Trấn Hùng không có an bài Tô Cửu Y đính hôn với Tống Trí Kha.
Tô Cửu Y còn nói chuyện khi cô còn bé, kể cả bạn nam bị cô đánh chảy máu mũi kia....
Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh đung đưa ly rượu đỏ, im lặng nghe cô thổ lộ tiếng lòng, thấy trong con ngươi cô nhuộm lên nước mắt, anh không khỏi nhíu mày.
Tô Cửu Y khóc, như là lấy gai trên người xuống, cả người trở nên mềm mại, làm cho người đau lòng.
Trong lòng Thi Ngạo Tước như hóa thành một vũng nước, anh bất giác tới gần cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Tôi không sao đâu Tước thiếu" Cô thoáng đẩy tay Thi Ngạo Tước ra, tiếp tục lẩm bẩm nói, "Tôi cũng đã quen rồi, anh để tôi nói hết là tốt rồi..."
"Tôi đã quen một mình, đã que không có bạn bè, đã quen bị người khác dùng ánh mắt sắc để nhìn ...."
"Đại tiểu thư nhà họ Tô, đã sớm biến thành trò cười của người khác."
"Rõ ràng tôi rất cố gắng, nhưng vẫn chỉ có thể đứng tại chỗ, bị những người có quyền thế siêu việt kia ...."
"Nếu ba đã không thích tôi, tại sao còn muốn sinh tôi ra chứ...."
Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, cô dùng tay áo lau chùi lung tung, làm thế nào cũng không lau sạch sẽ được.
"Mệnh Tước thiếu nhất định rất tốt, ở căn nhà lớn như vậy, có nhiều người thích anh như vậy ...."
Cho dù là say, Tô Cửu Y vẫn còn nhớ, lúc chiều nghe được rất nhiều người giúp việc đưa ra đánh giá với Thi Ngạo Tước, đều là một vài ca ngợi "Người rất tốt" "Tuy rằng lạnh lùng tàn bạo nhưng rất ôn nhu" "Chưa bao giờ thiếu tiền lương" "Vừa đẹp trai lại có tiền" linh tinh.