Cho Em Hạnh Phúc

Chương 36: Anh ấy đã dành cho tôi tất cả sự thiên vị của mình

Trước Sau

break

Sắc mặt Tô Tiểu Mỹ đầy khó chịu, trong lòng thì tức đến phát điên, người phụ nữ này thật đáng ghét!

Rõ ràng là cô ta bị sỉ nhục, vậy mà giờ lại còn ra vẻ vô tội, thật khiến người ta tức chết.

Nếu giờ mà cô ta nói thêm gì nữa, chẳng phải sẽ thành ra mình nhỏ nhen hay sao?

Tô Tiểu Mỹ siết chặt ngón tay, cười gượng nói, "Tất nhiên tôi biết cô chỉ đùa thôi, sao tôi có thể giận được, càng không thể coi là thật được."

Nghe vậy, Phương Noãn liếc nhìn cô ta một cái, giọng lạnh nhạt, "Đã biết rồi thì lần sau nói chuyện nhớ lọc qua não một chút, kẻo lại bị người ta tưởng là kẻ lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc."

"Cô!" Tô Tiểu Mỹ tức đến muốn hộc máu.

Lúc đầu cô ta không nên đồng ý với cái tên khốn kia tổ chức họp lớp, bây giờ thì mất mặt hết cả rồi.

"Thôi thôi, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập được, đừng nói mấy chuyện không vui nữa." Lớp trưởng thấy không khí căng thẳng, vội đứng lên hòa giải.

Cô ấy giơ ly rượu lên, nụ cười mang tính xã giao, "Nào nào, mọi người cùng uống một ly đi."

Tất cả mọi người đều nâng ly, trừ Giang Lê và Phương Noãn.

Phương Noãn vừa mới uống hơn nửa chai rượu, Giang Lê không dám để cô uống thêm.

Các món ăn lần lượt được mang lên, ai nấy cũng dần thoải mái, nói chuyện rôm rả khắp nơi.

"Giang Lê, nghe nói bây giờ cậu làm nghề tu sửa cổ tịch à?" Lớp trưởng nhìn Giang Lê hỏi.

"Ừm." Giang Lê khẽ gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt.

"Nghề đó vất vả lắm, cậu là cô gái nhỏ mà có nghị lực và kiên trì thật đấy." Lớp trưởng không nhịn được khen cô.

Giang Lê mỉm cười nhẹ, "Cũng bình thường thôi, vì yêu thích nên khi làm sẽ không thấy cực nhọc."

Lớp trưởng định tiếp lời thì bị Tô Tiểu Mỹ ngắt ngang, "Xì, có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ là vá mấy quyển sách rách thôi sao, có gì to tát chứ."

Lớp trưởng bất mãn liếc cô ta một cái, khẽ lắc đầu.

Haiz, đúng là đáng sợ khi thiếu văn hóa.

Giang Lê cũng chẳng thèm để ý tới cô ta, dù sao với người đầu óc có vấn đề thì chẳng cần nói nhiều.

Tô Tiểu Mỹ hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình, tự nói tiếp, "Theo tôi thấy thì dù phụ nữ có giỏi đến đâu, cũng chẳng bằng lấy được người đàn ông giàu có."

"Chỉ cần ở nhà làm phu nhân an nhàn, để chồng đi kiếm tiền nuôi là đúng đắn nhất."

Nghe cô ta nói xong, ai nấy đều lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí có người còn trợn trắng mắt.

Thời buổi nào rồi mà còn trông chờ đàn ông?

Giang Lê hờ hững liếc cô ta, giọng lạnh nhạt, "Tô Tiểu Mỹ, cô là Vương Bảo Xuyến chuyển kiếp à? Sao còn giữ tư tưởng đó, giỏi thật đấy."

"Thế cô cưới được Tiết Bình Quý chưa? Cỏ dại ăn ngon không? Hang lạnh ngủ ấm chứ?"

Mọi người đều nhịn cười không nổi, nhưng nể mặt Tô Tiểu Mỹ nên không ai dám cười to.

Tô Tiểu Mỹ tức đến đau cả ngực, nhưng vẫn cố cứng miệng, "Giang Lê, cô ghen tị chứ gì."

"Tôi không ngại nói cho cô biết, bạn trai tôi là tổng giám đốc của công ty niêm yết trên sàn đấy, chỉ cần tôi mở miệng, anh ấy cái gì cũng nghe theo."

Giang Lê khẽ cười, "Tốt quá rồi, vậy chúc cô và bạn trai sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc nhé."

"Hừ, bọn tôi chắc chắn sẽ thế." Mặt Tô Tiểu Mỹ đầy đắc ý.

Bên cạnh có một bạn học tò mò hỏi, "Giang Lê, cậu có bạn trai chưa?"

"Có rồi." Giang Lê trả lời rất tự nhiên.

Câu này vừa thốt ra, cả bàn đều kinh ngạc, ai cũng biết thời đi học cô nổi tiếng là mỹ nhân lạnh lùng.

Ngày đó biết bao nam sinh theo đuổi mà chẳng ai lọt được vào mắt cô.

Không biết là vị thần tiên phương nào đã chinh phục được mỹ nhân vừa đẹp vừa lạnh lùng này.

"Anh ta làm nghề gì vậy?" Một bạn khác không kìm được hỏi.

Ánh mắt Giang Lê dịu dàng, khóe môi khẽ cong, giọng đầy tự hào, "Anh ấy là bác sĩ."

"Bác sĩ tốt mà, cứu người, thiên thần áo trắng, không tệ không tệ." Lớp trưởng quả nhiên là người biết khen, lại ca ngợi thêm một tràng.

"Vậy chắc anh ta rất cưng chiều cậu nhỉ? Nhìn cậu cười hạnh phúc như thế kia mà."

Giang Lê thẳng thắn thừa nhận, "Anh ấy quả thật rất thương tôi, có thể nói anh ấy đã dành cho tôi tất cả sự thiên vị của mình, tôi cảm thấy anh ấy rất tốt."

"Ôi chao, ghen tị thật đấy." Mọi người bắt đầu hò reo.

"Đúng đó, nhìn học bá của chúng ta cười mà xem, chẳng còn vẻ lạnh lùng ngày xưa nữa."

"Học bá, khi nào rảnh thì dẫn bạn trai ra cho bọn tôi gặp mặt với nhé."

Giang Lê khẽ cong môi, ánh mắt sáng rực mang theo nụ cười, "Công việc của anh ấy các cậu cũng biết rồi, e là không dễ mà gặp được đâu."

"Hiểu hiểu, bọn tôi biết mà."

"Học bá có được hạnh phúc của riêng mình thật không dễ dàng."

Mọi người đều chân thành chúc phúc cho Giang Lê, chỉ có Tô Tiểu Mỹ lại tiếp tục châm chọc.

"Chẳng phải chỉ là bác sĩ thôi sao, có gì mà tự hào, một năm kiếm được bao nhiêu chứ?"

Mọi người đều cạn lời, thật sự không hiểu sao năm đó lại có người kỳ lạ như vậy cùng lớp với họ.

"Giang Lê, cô nói anh ta bận, không có thời gian, chẳng phải là vì anh ta xấu xí, cô không dám mang ra gặp mọi người chứ?" Tô Tiểu Mỹ tiếp tục mỉa mai.

"Tô Tiểu Mỹ, cô quá đáng vừa thôi, dù gì mọi người cũng là bạn học, cần gì phải cay nghiệt thế?" Lớp trưởng thật sự không chịu nổi nữa, liền lên tiếng quở trách.

"Đúng đó, Tô Tiểu Mỹ, cô thật sự quá mất nết rồi, từ lúc Giang Lê bước vào đến giờ cô cứ nhắm vào cô ấy mãi, cô ấy đắc tội gì với cô à?"

"Phải đó, cô có bạn trai là tổng giám đốc thì đã sao, có gì đáng để khoe, cô không biết tổng giám đốc bây giờ toàn thần kinh à?"

"Mười người thì chín người dính kiện tụng, cẩn thận có ngày anh ta thấy cô chướng mắt rồi đem tặng cho kẻ thù, lúc đó chết thế nào cô cũng chẳng biết đâu."

Người nói câu này chắc bị tiểu thuyết tổng tài cổ điển đầu độc nặng rồi.

Tô Tiểu Mỹ tức muốn nổ phổi, tại sao chứ?! Tại sao mọi người đều bênh Giang Lê, rốt cuộc cô ta có gì hơn cô?!

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông mỉm cười bước vào.

"Xin lỗi đã làm phiền, không biết mọi người có hoan nghênh tôi không?"

"Học trưởng Lâm?!" Mọi người thấy Lâm Phổ thì đều vui mừng, "Tất nhiên hoan nghênh, mau vào ngồi đi."

Lâm Phổ liếc quanh một vòng, đang định bước về phía Giang Lê thì bị Tô Tiểu Mỹ lao tới ôm chầm lấy.

"Anh yêu, sao anh lại đến đây? Em đang nhớ anh đấy."

Cảnh tượng này khiến mọi người đều tròn mắt hóng chuyện.

Chẳng lẽ bạn trai của Tô Tiểu Mỹ lại là Lâm Phổ sao?

Lâm Phổ cau mày, lạnh mặt đẩy cô ta ra, "Bạn học, xin tự trọng."

Tô Tiểu Mỹ tỏ vẻ ấm ức nhìn anh ta, "Anh yêu, anh nói gì thế? Em là—"

"Bạn học, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy." Giọng nói của Lâm Phổ lạnh như băng, khiến Tô Tiểu Mỹ rùng mình.

"Tôi chỉ đi ngang qua, nghe thấy giọng quen nên vào xem, cô chẳng hỏi rõ ràng đã lao đến ôm tôi, định hủy hoại danh dự của tôi à?"

Giọng anh ta bình thản, nhưng đủ để khiến Tô Tiểu Mỹ sợ đến run rẩy.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi... tôi nhận nhầm người rồi." Cô ta vội cúi đầu xin lỗi, giọng run rẩy.

Lâm Phổ kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng, "Đã thế thì bạn học đây nên đi tìm bạn trai của mình đi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa."

Tô Tiểu Mỹ ngây người nhìn anh ta, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, khàn giọng nói, "Xin lỗi mọi người, tôi nhớ ra còn có việc, tôi đi trước đây, tạm biệt."

Nói xong, cô ta không đợi ai phản ứng, liền vớ lấy túi xách rồi lao ra khỏi phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc