"Học muội Giang Lê, lại gặp nhau rồi." Lâm Phổ đứng trước cổng lớn của Bích Thủy Hoài Thư Trai, nho nhã mỉm cười nhìn cô.
"Học trưởng Lâm tìm tôi có chuyện gì sao?" Đối với sự xuất hiện của Lâm Phổ, Giang Lê quả thật có chút bất ngờ.
Lâm Phổ giơ túi đồ trong tay lên, "Nghe nói học muội rất có tay nghề trong việc tu sửa cổ tịch, nên đặc biệt đến đây làm phiền học muội một chuyến."
Thấy Giang Lê vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt biểu tình đều bình thản như nước, Lâm Phổ lại cười nói, "Học muội không định mời tôi vào ngồi sao?"
Nghe anh ta nói vậy, Giang Lê mới nhận ra có phần thất lễ, áy náy tránh người sang bên, "Học trưởng, mời theo tôi."
Giang Lê dẫn anh ta đến phòng trà, mời ngồi rồi rót một tách trà nóng đưa qua, "Ở đây chỉ có trà nhạt nước trong, nếu tiếp đón không chu đáo, mong học trưởng lượng thứ."
Lâm Phổ vui mừng nhận lấy, "Sao lại thế được, tôi vốn dĩ rất thích uống trà mà."
Nói xong, anh ta cầm chén trà nhấp một ngụm, lập tức tán thưởng, "Hương trà đậm đà, vị hậu ngọt, tay nghề pha trà của học muội thật tuyệt."
Giang Lê lễ phép mỉm cười, "Học trưởng quá lời rồi."
Lâm Phổ lấy đồ trong túi ra đặt lên bàn, "Học muội xem thử, thứ này còn có thể tu sửa được không?"
Giang Lê cầm cuốn cổ tịch lên xem xét kỹ lưỡng, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.
"Cuốn sách này bị hư hại quá nặng, nếu muốn tu sửa tốt thì cần tốn khá nhiều thời gian."
Nghe vậy, Lâm Phổ lập tức xua tay, "Không sao, không gấp. Học muội cứ sắp xếp theo thời gian của mình là được."
"Được." Giang Lê khẽ gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm."
Lâm Phổ nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Giang Lê, nhất là đôi mắt trong veo như nước của cô, trong lòng không khỏi dâng trào xúc động.
"Giang Lê, lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp đấy."
Giang Lê đang cúi đầu xem xét cuốn sách, nghe anh ta nói vậy thì lạnh nhạt ngẩng mắt lên, "Học trưởng nói đùa rồi."
"Giang Lê, tôi..." Lâm Phổ ngập ngừng, thần sắc có chút lúng túng, bàn tay buông bên người vô thức siết chặt lại.
Giang Lê ngồi thẳng người, nét mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn anh ta mà chẳng gợn sóng, "Học trưởng chắc cũng biết tính tôi, có vài lời, tốt nhất đừng nên nói."
Lâm Phổ mím môi, sự rung động trong lòng vì câu nói của cô mà dần dần nguội lạnh.
Anh ta cười tự giễu, bàn tay siết chặt từ từ buông lỏng, gượng cười nói, "Tôi chỉ muốn khen em thôi, mà chưa nghĩ ra nên khen thế nào."
Nghe vậy, Giang Lê khẽ giật khóe môi, "Thế thì khỏi cần."
"Nếu học trưởng không còn chuyện gì khác, tôi xin phép không tiễn."
Lâm Phổ biết cô đang đuổi khéo mình, dù trong lòng không cam tâm, ngoài mặt vẫn không thể hiện.
Anh ta nho nhã đứng dậy, chỉnh lại bộ âu phục, trên mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, "Được, vậy tôi không làm phiền học muội nữa."
Vì phép lịch sự, Giang Lê tiễn anh ta ra ngoài phòng trà, ngay khi Lâm Phổ sắp bước qua cổng lớn —
Mango đang đi dạo bên ngoài, đột nhiên nhảy ra, sủa to về phía anh ta. "Gâu!"
Lâm Phổ thật sự bị dọa sợ, ánh mắt lập tức trầm xuống, nhìn con chó đang sủa mình, hai tay lại siết chặt.
Đến cả một con súc sinh cũng dám coi thường anh ta, thật đáng giận!
"Mango." Nghe thấy tiếng chó sủa, Giang Lê bước ra cửa, mở miệng quát, "Lại đây, không được vô lễ với khách."
"Ư... ư..." Mango trừng mắt nhìn Lâm Phổ, toàn thân tỏa ra khí thế cảnh giác, trong cổ họng vẫn phát ra tiếng gừ gừ.
"Mango." Thấy chó con vẫn không nhúc nhích, Giang Lê lại gọi thêm lần nữa, giọng rõ ràng lạnh đi, còn mang chút bực bội, "Không nghe lời phải không?"
Nghe ra chủ nhân giận thật, Mango mới liếc Lâm Phổ thêm một cái, rồi quay đầu chạy bước nhỏ về phía Giang Lê.
Đến bên cạnh cô, nó cúi đầu cọ nhẹ vào ống quần cô, như đang làm nũng để lấy lòng.
Giang Lê không để ý tới nó, ánh mắt dừng trên người Lâm Phổ đang đứng ngoài cổng, khách sáo nói, "Xin lỗi học trưởng, làm anh hoảng sợ rồi."
Lâm Phổ giấu đi lửa giận trong mắt, quay lại mỉm cười, "Không sao đâu học muội, lần đầu tôi đến, con chó nhỏ này không nhận ra tôi là chuyện bình thường."
"Em đừng trách nó, loại chó trung thành như vậy giờ hiếm lắm."
Giang Lê gật đầu, "Học trưởng đi thong thả, tôi không tiễn."
Nói xong, cô cúi người xoa xoa đầu Mango, "Được rồi, về thôi."
Mango thân thiết dụi dụi vào tay cô, ngoan ngoãn quay về ổ nhỏ của mình.
Lâm Phổ nhìn bóng lưng một người một chó khuất dần, ánh mắt lạnh lẽo lại trào lên.
Giang Lê, sớm muộn gì cô cũng sẽ là của tôi!
Thời gian bận rộn trôi đi từng ngày, thoáng chốc đã đến buổi họp lớp vào thứ bảy.
Phương Noãn sáng sớm đã chạy đến tìm Giang Lê, cả người vô cùng phấn khích, "Lê Lê, đi dạo phố với tớ đi."
Giang Lê đang ở sân sau nấu nguyên liệu đặc chế để tu sửa cổ tịch, thấy dáng vẻ hấp tấp của Phương Noãn, không khỏi bật cười.
"Sao thế? Hẹn hò với anh Thiệu à?"
Phương Noãn bĩu môi, "Anh ta xứng chắc? Tớ là đi chuẩn bị đồ cho buổi họp lớp chiều nay đó."
Nếu Phương Noãn không nhắc, Giang Lê thật sự đã quên mất chuyện này. "Chỉ là họp lớp thôi mà, cậu đâu cần làm quá thế."
Giang Lê tắt lửa, đặt nguyên liệu sang chỗ an toàn cho tự nguội, rồi dẫn Phương Noãn ra phòng khách.
"Cũng đúng, tớ xinh đẹp thế này, không cần trang điểm cầu kỳ cũng đủ làm mê mẩn cả đám rồi." Phương Noãn tự tin khoe khoang.
Giang Lê khẽ cười, "Nghe cậu nói vậy, chẳng lẽ định tìm bạn trai ở buổi họp lớp à?"
Nghe thế, Phương Noãn lập tức cười híp mắt nhướng mày với cô, "Wow, người hiểu tớ nhất vẫn là Lê Lê."
Giang Lê: "…"
Cô nhóc này đúng là đói thật rồi, ngay cả bạn học cũng không tha.
Khách sạn Tứ Quý Xuân.
Khi Giang Lê và Phương Noãn đến nơi, những người khác đã ngồi kín một bàn.
Thấy hai người đến muộn, Tô Tiểu Mỹ liền mở miệng, "Phương Noãn, Giang Lê, hai người đến trễ nhất, phạt uống ba ly!"
"Đúng đúng, phạt rượu, phạt rượu!" Mọi người hùa theo.
"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu." Giang Lê mỉm cười xin lỗi mọi người, Tô Tiểu Mỹ vừa định nói thì bị Phương Noãn ngắt lời.
"Được rồi được rồi, để tôi uống thay." Nói xong, cô mở một chai rượu vang, ngửa cổ uống luôn.
Một hơi uống hơn nửa chai, sau đó đặt rượu xuống, hào sảng nhìn quanh, "Thế nào? Bản tiểu thư này có nể mặt không hả!"
Mọi người vỗ tay reo hò, "Vẫn là tiểu thư Phương đủ khí phách, đủ hoang dã!"
Giang Lê muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể đỡ cô ngồi xuống, lo lắng hỏi, "Sao lại uống nhiều như thế, dễ say lắm biết không?"
Phương Noãn ngồi sát bên cô, an ủi, "Không sao, tửu lượng của tớ thuộc hạng nhất đấy."
Tô Tiểu Mỹ thấy vậy, liền giọng điệu châm chọc, "Học bá Giang và tiểu thư Phương đúng là chị em thắm thiết nhỉ."
"Từ hồi đại học đã dính nhau như sam, bây giờ vẫn thân thiết như thế, thật khiến người ta ghen tị quá đi."
Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
Giang Lê lạnh nhạt liếc cô ta một cái, đáp thẳng, "Không còn cách nào, tôi với A Noãn đều bị chứng sợ đồ mặt dày, đặc biệt là không chịu nổi những người có quá nhiều tâm tư."
"Cô!" Tô Tiểu Mỹ tức giận, trừng mắt nhìn Giang Lê, nổi giận đùng đùng, "Giang Lê, cô đang bóng gió chửi ai đấy?!"
Mặt Giang Lê tỏ ra vô tội, ánh mắt ngơ ngác, "Tiểu Mỹ, sao cô lại giận rồi? Tôi chỉ đùa thôi mà, cô không định coi là thật chứ?"