Cho Em Hạnh Phúc

Chương 27: Xem ra anh Tạ không hoan nghênh tôi lắm, làm phiền rồi.

Trước Sau

break

"Học trưởng Lâm?" Nhìn rõ người đến, Giang Lê cũng không khỏi kinh ngạc.

Lâm Phổ hơn cô một khóa, khi cô còn chưa tốt nghiệp thì anh ta đã ra nước ngoài du học.

Không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại.

Lâm Phổ bước lên, nhìn Giang Lê ngày càng xinh đẹp, trong mắt đầy kinh ngạc. "Không ngờ em vẫn còn nhớ anh đấy."

Giang Lê mỉm cười lễ phép, "Học trưởng khi đó rất nổi tiếng trong trường, muốn quên cũng khó."

Nghe vậy, mặt Lâm Phổ hơi đỏ, có phần ngượng ngùng: "Thôi nào, em đừng nói vậy, anh ngại lắm."

Ánh mắt anh ta dời đi, nhìn thấy Lục Tử Dương bên cạnh Giang Lê thì hơi sững lại: "Vị này là...?"

"Là em trai tôi." Giang Lê đáp.

Ánh mắt Lâm Phổ lại sáng lên, "Em trai trông đẹp trai thật đấy, anh còn tưởng là bạn trai em cơ."

Giang Lê bình tĩnh nhìn người đối diện, "Học trưởng nói đùa rồi."

"Học muội, lần này em trở về cũng là để nhận công tác ở trường à?" Lâm Phổ thấy Giang Lê không muốn nói thêm về chủ đề kia, vội vàng đổi đề tài.

"Không phải." Thái độ của Giang Lê đối với anh ta vẫn luôn lạnh nhạt. "Tôi là đi cùng em trai đến tham gia thi đấu."

"Cuộc thi robot à?" Nghe vậy, Lâm Phổ lập tức có hứng thú. "Thật trùng hợp, trường chúng ta cũng có người đăng ký."

"Hơn nữa anh còn là giám khảo của cuộc thi lần này, em yên tâm, đến lúc đó anh nhất định sẽ quan tâm đặc biệt đến em trai em."

Nghe vậy, giữa hàng mày Giang Lê thoáng hiện vẻ khó chịu, giọng nói cũng lạnh hơn. "Học trưởng Lâm, em trai tôi có đủ năng lực để tự mình giành chiến thắng, không cần anh phải bận tâm."

Nói xong, Giang Lê kéo Lục Tử Dương quay người định rời đi, nhưng bị Lâm Phổ chắn đường.

"Học muội, học muội, xin lỗi nhé, là anh lỡ lời rồi, em đừng giận mà."

"Làm ơn tránh ra, chúng tôi còn có việc." Giang Lê sắc mặt lạnh băng, giọng nói lạnh nhạt, rõ ràng không muốn nói chuyện thêm.

Lâm Phổ vô cùng lúng túng, miễn cưỡng né sang một bên. "Tính cách của em vẫn chẳng thay đổi chút nào."

Giang Lê không để ý tới anh ta nữa, kéo Lục Tử Dương rời đi.

Nhìn bóng lưng Giang Lê, nụ cười trên mặt Lâm Phổ dần tắt, ánh mắt trở nên âm trầm.

Giang Lê, trước đây ở trường em lúc nào cũng lạnh lùng với anh.

Giờ anh đã có sự nghiệp của riêng mình, anh không tin là không thể có được em. 

(Hình như đàn ông thích chị đâu óc đều có vấn đề hả ta!)

Trên đường về, tâm trạng của Giang Lê vẫn luôn nặng nề.

Lục Tử Dương ngồi ở ghế phụ, nhìn sắc mặt cô mà lo lắng: "Chị, chị không sao chứ? Là vì cái tên Học trưởng Lâm kia à?"

Giang Lê chớp mắt, xoay tay lái rẽ vào một con đường khác. "Chị không nghe nổi câu nói đó của anh ta."

"Nói như thể chúng ta đi cửa sau vậy: Em có năng lực, không cần ai giúp đỡ cả."

Nghe vậy, trong lòng Lục Tử Dương dâng lên cảm xúc ấm áp: "Chị, chị tin em đến vậy sao?"

"Tất nhiên!" Giang Lê không chút do dự nói, "Em còn nhỏ như thế mà có thể nghiên cứu ra robot lợi hại như vậy, chị đương nhiên tin em."

"Những gì Lâm Phổ nói, em đừng để trong lòng, càng đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng, biết chưa?"

Lục Tử Dương thấy sống mũi cay cay, từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên có người tin tưởng mình vô điều kiện như thế, sẵn sàng vì mình mà tức giận, mà buồn lòng, điều đó khiến cậu vô cùng cảm động.

Ngay cả bố mẹ cậu, cũng chưa từng kiên định đứng về phía cậu như vậy.

"Chị, cảm ơn chị." Chàng trai trẻ hơi ngẩng cằm, ánh mắt tràn ngập niềm vui. "Chị là người đầu tiên khẳng định em như thế."

"Ngốc ạ." Giang Lê đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. "Em rất giỏi."

Khi trở về căn hộ, Tạ Hoài Sơ vẫn chưa về, Giang Lê vào bếp nấu bữa tối.

Đợi khi cơm nước đã xong, hai người ngồi ở bàn ăn chờ Tạ Hoài Sơ.

"Chị, anh em còn lâu mới về à?" Lục Tử Dương gục đầu trên bàn, khuôn mặt ủ rũ.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, không kìm được nuốt nước bọt.

Giang Lê đang trò chuyện với Phương Noãn, nghe vậy ngẩng lên nhìn đối diện, vô tội lắc đầu. "Chị cũng không rõ nữa."

"Chị không hỏi anh ấy à?" Lục Tử Dương buột miệng.

"Không, anh ta lớn thế rồi, chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?" Giang Lê đáp hờ hững.

Lục Tử Dương: "..."

Xem ra con đường theo đuổi chị dâu của anh cậu quả thật gian nan vô cùng.

"Hay chị gọi điện hỏi anh ấy thử xem?" Lục Tử Dương gợi ý.

"Được thôi." Giang Lê nghĩ một lát, đúng là nên gọi hỏi một tiếng.

Cô kéo đến danh bạ, chuẩn bị bấm gọi thì cửa vang lên tiếng chìa khóa mở.

Cả hai cùng nhìn sang, Tạ Hoài Sơ cầm cặp công văn bước vào.

"Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, chị lo lắm đấy, còn định gọi điện cho anh cơ."

Lục Tử Dương nhanh miệng nói, lời vừa trơn tru vừa ngọt ngào.

Giang Lê: "..."

Cô lo bao giờ đâu, sao thằng nhóc này dám nói bừa thế.

"Xin lỗi, làm em lo rồi." Tạ Hoài Sơ đặt cặp xuống, bước tới trước mặt Giang Lê, cúi đầu nhìn cô, giọng nói đầy tình cảm.

"Em không lo, đừng nghe—"

"Này, anh, đừng đứng ngây ra thế, mau ngồi đi, xem chị nấu cả bàn đồ ăn ngon thế này."

"Vừa ngon vừa đẹp mắt, tối nay anh phải ăn thêm mấy bát, không thì có lỗi với tấm lòng của chị đấy."

Lục Tử Dương vội vàng cắt ngang lời Giang Lê, thao thao nói với Tạ Hoài Sơ.

Chị đã đối xử tốt với cậu như vậy, cậu đương nhiên phải giúp lại chị chứ, thật là thông minh quá đi mất.

Nếu Giang Lê biết được mưu tính nhỏ trong lòng cậu, e là tức đến ói máu.

Tạ Hoài Sơ nghe lời cậu nói, lại nhìn bàn ăn đầy sắc hương vị, bao mệt mỏi trong người lập tức tan biến.

Anh tất nhiên biết, cô gái nhỏ không hề lo lắng hay nhớ thương mình như lời Lục Tử Dương nói.

Chỉ là anh không muốn vạch trần, dù tất cả chỉ là ảo tưởng do Lục Tử Dương tạo nên, anh vẫn cam tâm coi đó là thật.

"Bận cả chiều rồi, đúng là đói thật." Tạ Hoài Sơ ngồi xuống, múc cơm cho Giang Lê, rồi mới bắt đầu ăn.

Giang Lê vô tình thấy nét mệt mỏi trong mắt anh, tim cô khẽ nhói.

Cô đã đồng ý thử hẹn hò với anh, vậy có phải nên quan tâm anh một chút không?

Nhưng nếu làm vậy, đến khi hết ba tháng, cô không nỡ buông tay thì phải làm sao? Giang Lê dằn nỗi do dự trong lòng, ăn cơm mà chẳng cảm thấy ngon.

Ba người ở tầng hai, phòng của Tạ Hoài Sơ ở giữa, bên phải là Giang Lê, bên trái là Lục Tử Dương.

Sau khi tắm rửa xong, Tạ Hoài Sơ mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen.

Cổ áo mở rộng, lộ ra làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc, đường nét rõ ràng.

Vai rộng, eo thon, chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.

Anh cầm khăn lau tóc ngắn, ngồi trên sofa, mở laptop định sắp xếp lại tài liệu học tập hôm nay.

Tiếng gõ cửa vang lên, anh theo phản xạ khẽ nhíu mày, tưởng là Lục Tử Dương rảnh rỗi qua quấy rầy.

Anh lạnh mặt đi ra mở cửa, giọng điệu hờ hững. "Khuya thế này còn chưa ngủ, lại định làm gì?"

Giang Lê bưng một bát canh, nghe thấy câu đó liền khẽ nhíu mày liễu.

"Xem ra anh Tạ không hoan nghênh tôi lắm, làm phiền rồi."

"Không phải, A Lê, nghe anh giải thích." Tạ Hoài Sơ thấy cô định quay đi, vội đưa tay kéo lại.

Giang Lê né sang một bên, vẻ mặt không vui. "Không cần giải thích."

Cô gái nhỏ tức giận đi xuống lầu, môi mím lại, trông ấm ức vô cùng.

Vốn định thấy anh làm việc vất vả, nên cô mới hầm canh anh thích, ai ngờ người ta chẳng buồn để tâm.

Hừ, đàn ông.

(Anh nhà kiểu: Tôi oan quá!)

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc