Cho Em Hạnh Phúc

Chương 26: A Lê định thưởng cho anh thế nào?

Trước Sau

break

"Anh là anh họ của em, vốn dĩ đâu phải ruột thịt." Tạ Hoài Sơ nói với vẻ nghiêm túc.

Lục Tử Dương: "..."

Cảm ơn anh luôn đấy.

Tạ Hoài Sơ không buồn để ý cậu nữa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho cô gái có tên ghi chú là "Giang Tiểu Lê": "Dậy chưa?"

Giọng anh trầm mà lười biếng, như làn gió trong núi, nghe rất dễ chịu.

Giang Lê vừa rửa mặt xong, định xuống lầu ăn sáng, nghe thấy tiếng báo tin nhắn, liền mở WeChat.

"Tôi đang chuẩn bị ăn sáng, hai người đến rồi à?" Cô cũng gửi lại tin nhắn thoại.

"Chưa, em cứ từ từ, không vội." Tạ Hoài Sơ nói dối mà giọng tự nhiên như không.

Lục Tử Dương im lặng đảo mắt, anh trai cậu đúng là...

Cậu buồn ngủ đến mức không chịu nổi, dứt khoát lấy áo khoác trùm đầu tiếp tục ngủ bù.

Khi Giang Lê lên xe, cậu vẫn đang mơ đẹp.

Trong mơ, cậu đã vào đại học, gặp một cô gái nhỏ đáng yêu, chỉ là cô gái ấy hay khóc, cậu dỗ mãi không được.

"Tiểu Dương trông có vẻ buồn ngủ lắm, tối qua không ngủ ngon à?" Giang Lê ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Lục Tử Dương nhíu mày, hỏi người bên cạnh.

Tạ Hoài Sơ khởi động xe thành thục, mặt bình tĩnh, "Ừ, chắc lại thức đêm chơi game rồi."

Lục Tử Dương dần tỉnh lại: "..."

Anh trai cậu làm sao có thể nói ra lời vô tình như thế với cái miệng 37 độ của mình cơ chứ.

"Chị." Lục Tử Dương vẫn còn mơ màng, cậu cầm áo khoác, chậm rãi ngồi dậy, giọng nói còn đầy mệt mỏi.

"Tiểu Dương, em thức trắng đêm à? Thức khuya hại sức khỏe đấy, sau này không được buông thả như thế nữa."

Lục Tử Dương vươn vai, ấm ức mách lẻo, "Không phải đâu chị, chị bị anh trai em lừa rồi, là em bị anh ấy hại đó."

Nghe vậy, Giang Lê nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, "Anh lại bắt nạt Tiểu Dương à?"

"Không có." Giọng Tạ Hoài Sơ trầm xuống, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt điềm tĩnh. "Chỉ là không để nó ngủ nướng, thế mà nó hận anh thôi."

Lục Tử Dương: "..."

"Chị, anh ấy nói dối." Cậu thiếu niên hừ một tiếng, nhìn về phía ghế lái, có lẽ vì có Giang Lê ở đây, nên lá gan to hẳn ra.

"Rõ ràng là anh ấy phá giấc mơ đẹp của em, còn vu oan cho em, chị phải giúp em trả thù."

"Người nhà ai lại kéo người ta dậy lúc năm sáu giờ sáng chứ." Cậu càng nói càng tức, trông chẳng khác nào con cá nóc.

Giang Lê thấy dáng vẻ cậu nhóc vừa ngốc vừa đáng yêu, không nhịn được khẽ cười. "Được, nếu anh ấy tệ như thế, vậy chị sẽ không thèm để ý anh ấy ba ngày, được không?"

Lục Tử Dương vỗ tay reo lên, "Tốt quá, chị giỏi nhất!"

Tạ Hoài Sơ: "..."

Bàn tay đặt trên vô lăng của anh chợt siết lại, ánh mắt tối đi, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ.

"Lục Tử Dương, em muốn bị quăng xuống xe không?"

"Chị xem kìa, anh ấy dọa em đấy." Lục Tử Dương dựa vào Giang Lê chống lưng, tỏ ra khá mạnh mẽ.

Giang Lê chống khuỷu tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh Tạ đây, bắt nạt một đứa nhỏ, giỏi thật đấy, hay là anh quăng cả tôi xuống luôn đi?"

Tạ Hoài Sơ: "..."

Thôi xong, hai đứa trẻ ba tuổi này giờ lại kết đồng minh hợp tác bắt nạt anh rồi.

Ba người đến Vân Thành thì đã là buổi trưa.

Cuộc thi robot được tổ chức vào sáng hôm sau.

Thí sinh đều đến sớm, ban tổ chức sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, và cung cấp thức ăn, khá chu đáo.

Lục Tử Dương số hưởng, Tạ Hoài Sơ có căn hộ riêng ở đây, cậu được ở thoải mái hơn.

"Wow, anh, chỗ này xịn quá, còn có cả hồ bơi ngoài trời nữa."

Tạ Hoài Sơ mang đồ ăn mua dọc đường vào bếp, chuẩn bị nấu cơm.

Thấy cái đuôi nhỏ nghịch ngợm, anh bất lực nói, "Lục Tử Dương, ngoan chút, đừng làm bẩn nhà anh."

Lục Tử Dương bĩu môi, cầm đồ đạc của mình đi tìm chỗ yên tĩnh nghịch ngợm.

Giang Lê đứng ngoài bếp, nhìn người đàn ông xắn tay áo, đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn, liền hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Tạ Hoài Sơ ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sáng của cô gái, chợt nảy sinh một ý xấu: "Cần."

Anh đặt đồ ăn sang một bên, khẽ nói, "Em biết làm bánh kếp sữa chua không? Tiểu Dương thích ăn lắm."

Giang Lê gật đầu, "Không vấn đề gì, đợi chút."

Nói xong, cô quay vào phòng tắm, buộc tóc cao lên, rồi thay bộ đồ ở nhà.

Tạ Hoài Sơ đang làm cánh gà nướng dứa, nhìn thấy cô xuất hiện với dáng vẻ mới, khẽ cong môi.

Cô gái nhỏ này còn có cả cảm giác ý nghĩa hơn cơ à.

Hai người phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng làm xong một bàn đồ ăn ngon.

Lục Tử Dương bị mùi thơm hấp dẫn, nhanh chóng chạy ra, tới ngồi vào bàn ăn.

"Trời ơi, anh, chị, hai người giỏi quá, tay nghề này chẳng khác nào đầu bếp năm sao luôn!"

Giang Lê múc cơm, chia đũa, nghe cậu nói mà khẽ cười, ánh mắt đầy vui vẻ.

"Thế em nếm thử xem mấy món này có hợp khẩu vị không?"

"Sườn xào hạt dẻ, trứng chiên thanh cua, một bát thơm nông gia* (Thịt trứng xào ớt xanh), chị chắc là không cho anh trai em nếm trước chứ?"

*农家一碗香 là một món ăn dân dã của người Hồ Nam, Trung Quốc

Lục Tử Dương vừa nói vừa liếc lên, "Toàn là món anh trai em thích nhất đó."

Giang Lê nhận ra mình bị gài, liền liếc mắt sắt như dao nhìn sang, "Tạ Hoài Sơ, anh giải thích cho tôi đi."

Tên khốn này trong bếp nói rõ ràng là mấy món Tiểu Dương thích ăn cơ mà.

Tạ Hoài Sơ bình tĩnh, môi mang ý cười, đặt tay lên vai cô, ép cô ngồi xuống, cúi người ghé sát tai cô, giọng khàn mà dụ hoặc.

"Nếu không nói thế, A Lê sao chịu tình nguyện nấu cho anh ăn được chứ."

Giang Lê siết chặt nắm đấm, đúng là đồ cáo già.

"Chị, món bánh bánh kếp sữa chua này cũng là chị làm à? Ngon quá trời luôn!" Lục Tử Dương chẳng quan tâm chuyện khác, chỉ mải mê thưởng thức, mặt đầy thỏa mãn.

"Em thấy chưa, món này đúng là món yêu thích của nó đấy." Tạ Hoài Sơ ngồi cạnh Giang Lê, khẽ cười nhìn cô.

Giang Lê bỏ một miếng trứng vào miệng, nhai mạnh, "Nghe anh nói vậy, tôi còn phải trao giải cho anh à?"

"A Lê định thưởng cho anh thế nào?" Tạ Hoài Sơ mặt dày không biết xấu hổ, thuận đà leo lên.

"Thưởng cho anh một trận đòn, đảm bảo anh không thấy được mặt trời ngày mai, có muốn không?" Giang Lê nghiến răng, nắm đấm kêu răng rắc.

Tạ Hoài Sơ: "..."

Cô gái nhỏ này bạo lực thật, xem ra sau này anh chẳng dễ sống đâu.

Buổi chiều, Tạ Hoài Sơ đến Đại học Y học, trong nhà chỉ còn Giang Lê và Lục Tử Dương.

Hai người rảnh rỗi quá không có việc gì làm, liền lái xe đi dạo.

Giang Lê cũng lâu rồi chưa đến Vân Thành, nhìn thành phố quen thuộc này, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc.

Đây là nơi giấc mơ của cô bắt đầu, là nơi cô gặp Phương Noãn, cũng là nơi đẹp nhất trong tuổi trẻ của cô.

Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến Đại học Nam Ân. "Tiểu Dương, có muốn vào xem không?"

Lục Tử Dương lập tức gật đầu lia lịa, "Muốn chứ, vừa hay xem thử nơi em sẽ sống bốn năm tới."

Hai người xuống xe, sóng vai đi vào trong khuôn viên trường.

Lúc này, lác đác vài sinh viên đi dạo trong sân, thấy Giang Lê và Lục Tử Dương, nhiều người không khỏi ngoái nhìn.

Thật sự vì hai người họ quá nổi bật.

"Em là đàn em Giang Lê hả?!" Một giọng nói đầy phấn khích vang lên bên cạnh hai người, Giang Lê theo bản năng quay đầu lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc