"Học thế nào rồi?" Anh ngồi xuống bên cạnh chỗ Giang Lê, giọng trầm mà nhạt nhạt hỏi.
"Em cảm thấy em học rất giỏi." Lục Tử Dương mở cuốn sách Ngữ Văn trước mặt ra.
Chỉ vào những chỗ được đánh dấu trọng điểm trên đó, vui vẻ hớn hở khoe công với Tạ Hoài Sơ.
"Anh xem mấy đoạn miêu tả này đi, đều là em tự lĩnh ngộ ra đấy."
Tạ Hoài Sơ cầm lấy cuốn sách, lười nhác tùy ý lật xem.
Sau đó ngẩng mắt nhìn cậu, vẻ mặt thản nhiên, nhưng lại khiến người ta vô cớ thấy run sợ.
"Phần học thuộc thì sao?"
"Anh, bọn em mới học được một lát, còn chưa tới phần học thuộc đâu ạ." Lục Tử Dương vội vàng giải thích.
"Năng lực bản thân không đủ còn muốn kiếm cớ?" Tạ Hoài Sơ gập sách lại, lại đưa mắt liếc cậu, giọng nói lạnh lùng.
Lục Tử Dương: "…"
Biết ngay là anh trai sẽ không khen mình mà.
Chàng trai trẻ ấm ức kéo nhẹ áo của Giang Lê, vành mắt hơi đỏ. "Chị ơi, chị xem anh em……"
"Em đã cố gắng đến vậy rồi, mà anh vẫn hung dữ với em."
Giang Lê vừa định mở miệng, thì bị Tạ Hoài Sơ giành trước.
"Lục Tử Dương, xem ra là anh vẫn nhẹ tay với em quá rồi." Ánh mắt Tạ Hoài Sơ dừng lại trên bàn tay đang kéo tay áo Giang Lê của cậu.
Giữa hàng mày ẩn hiện một chút khó chịu, sắc mắt hơi trầm xuống, lời nói cũng lạnh hơn vài phần.
"Đi chép ‘Xuất Sư Biểu’ một trăm lần."
Lục Tử Dương: "…"
Tên bạo quân lạnh lùng vô tình!
"Anh lại làm khó dễ cậu ấy đấy." Thấy cậu ta trông như người sắp tuyệt vọng, Giang Lê lên tiếng ngăn lại.
"Phần học thuộc bọn em thật sự còn chưa học tới, anh làm vậy với cậu ấy hoàn toàn là gây khó dễ."
"Đúng vậy." Nghe Giang Lê bênh mình, Lục Tử Dương lập tức lại có khí thế.
"Anh thật xấu, cố tình làm khó em."
Tạ Hoài Sơ liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nói lấy một lời.
Lục Tử Dương lại sợ hãi, vội trốn ra sau lưng Giang Lê. "Chị ơi, cứu em."
"Anh em đáng sợ lắm."
Giang Lê khẽ vỗ lên cánh tay cậu, ánh mắt nhàn nhã nhìn về phía Tạ Hoài Sơ, khóe môi khẽ cong.
"Bác sĩ Tạ, bọn em đang học."
"Phiền anh, người nhàn rỗi, có thể ra ngoài trước được không?"
Người nhàn rỗi - Tạ Hoài Sơ: "……"
Cô gái nhỏ này rốt cuộc là chê anh đến mức nào? Lục Tử Dương nghe vậy, cố nín cười, còn chớp mắt với Tạ Hoài Sơ, trông chẳng khác nào đang khiêu khích.
Tạ Hoài Sơ nheo mắt lại, chậm rãi đứng dậy, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo.
"Lục Tử Dương, học cho tốt."
Khi nói, anh còn không quên vỗ lên vai cậu.
"Đợi em học xong, anh sẽ kiểm tra kết quả."
"Nếu không đạt, tự chịu hậu quả."
Nói xong, Tạ Hoài Sơ đưa tay đẩy đĩa hoa quả về phía Giang Lê, giọng điệu cũng dịu lại đúng lúc.
"Cô giáo Giang dạy học vất vả, ăn chút trái cây cho mát giọng."
Nói dứt lời, anh liền rời đi.
Nhìn Tạ Hoài Sơ bước vào phòng khách, khép cánh cửa trượt nối giữa phòng khách và vườn hoa trên ban công lại.
Lúc này Lục Tử Dương mới thở phào một hơi, ngồi trở lại chỗ cũ.
"Phù, suýt nữa bị anh dọa chết."
"Anh ấy đáng sợ đến thế sao?" Giang Lê thấy cậu như người vừa thoát nạn, không nhịn được cong môi cười.
"Tất nhiên là có chứ." Biểu cảm trên mặt Lục Tử Dương cực kỳ khoa trương.
"Chị không thấy nét mặt anh ấy vừa rồi sao? Giống như quái vật muốn ăn người ấy."
"Em cảm giác toàn thân mình như rơi xuống hầm băng vậy."
Nghe vậy, Giang Lê theo phản xạ nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách.
Ở đó đã không còn bóng dáng Tạ Hoài Sơ nữa.
Nhìn chàng trai đối diện đang cắm cúi học, cô không kìm được bật cười khẽ.
Tạ Hoài Sơ trở về phòng mình, chẳng hiểu sao, anh luôn cảm thấy trong ngực như nghẹn một cục tức.
Đặc biệt là khi nhớ đến cảnh Lục Tử Dương vừa nãy đắc ý khoe khoang với anh, luồng khí đó lại càng bốc mạnh hơn.
Thằng nhóc thối này giờ cũng giỏi rồi, biết tìm chỗ dựa.
Tạ Hoài Sơ đưa tay tháo nút cổ áo sơ mi, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Bước đến bên cửa sổ sát đất, cúi mắt nhìn xuống vườn hoa tầng một.
Từ góc độ của anh vừa khéo có thể thấy được hai người kề đầu vào nhau.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Lục Tử Dương reo lên đầy phấn khích và tiếng cười khẽ của Giang Lê.
Tạ Hoài Sơ lập tức cảm thấy cơn tức trong ngực càng bốc cao.
Anh không nhịn được siết chặt nắm tay, xoay người bước vào phòng tắm. Anh phải xả giận thôi, nếu không sợ là sẽ ném thằng nhóc đó ra ngoài mất.
Gần trưa, quản gia đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Tạ Chấn Quốc cũng vừa lúc trở về.
Giang Lê đang cùng Lục Tử Dương nghịch robot trong vườn hoa.
"Đậu Bao là do em thiết kế à?" Biết được điều này, Giang Lê thật sự kinh ngạc.
"Đúng vậy ạ." Lục Tử Dương ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt không rời khỏi con robot thế hệ mới trước mặt.
"Đậu Bao là robot đời đầu."
"Chức năng của nó chỉ giới hạn ở việc đồng hành, chi tiêu, và kích hoạt báo động."
"Lúc đó em thiết kế nó chỉ để giải khuây thôi."
"Dù sao ba mẹ em đều không có thời gian ở bên cạnh em."
Vừa nói, cậu vừa lấy chiếc máy tính bên cạnh.
Trên đó chỉnh sửa mã lệnh, thử nghiệm dữ liệu của robot thế hệ mới.
Giang Lê nhìn cậu thao tác thuần thục, đôi mắt sáng lấp lánh vô thức mở to.
"Đầu óc em thông minh như thế, sao môn Ngữ Văn lại kém vậy chứ?"
"Học lệch môn." Lục Tử Dương ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô, đáp lại.
Giang Lê: "…"
Cậu nói có lý đến mức cô không biết phản bác thế nào.
"Tiểu Giang, Tiểu Dương." Sau khi Tạ Chấn Quốc thay quần áo xong, ông mở cửa, vẫy tay gọi hai người.
"Hai đứa đừng bận nữa, lại ăn cơm đi."
"Dạ, ông." Giang Lê lễ phép đáp.
Rồi quay sang nhìn Lục Tử Dương, "Còn lâu nữa không?"
Lục Tử Dương gật đầu, "Còn vài dữ liệu chưa nhập xong."
"Chị đi trước đi, em làm xong sẽ qua ngay."
"Được." Giang Lê gật đầu, "Vậy nhanh lên nhé, đừng để đói bụng."
"Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không bạc đãi cái bụng của mình đâu." Lục Tử Dương cười với cô, lại cúi đầu gõ mã lệnh tiếp.
Giang Lê bước vào phòng khách, Tạ Hoài Sơ đã ngồi sẵn bên bàn ăn.
Anh vừa tắm xong, thay một bộ đồ thể thao màu đen.
Tóc rũ xuống gọn gàng, cũng không đeo kính.
Cả người trông như anh trai nhà bên.
Thấy Giang Lê đi đến, anh lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô.
"Cảm ơn." Giang Lê mỉm cười nói khẽ với anh.
"Không có gì." Tạ Hoài Sơ ngồi xuống lại, giọng nhàn nhạt.
"Tiểu Giang, hôm nay dạy Tiểu Dương học chắc vất vả lắm nhỉ."
"Nào nào, ăn nhiều chút." Tạ Chấn Quốc dùng đũa gắp thức ăn cho cô, khuôn mặt đầy hiền hậu.
Nhìn bát trước mặt mình chốc lát đã thành một ngọn núi nhỏ, Giang Lê bất lực.
"Ông ơi, cháu không vất vả đâu ạ. Tiểu Dương rất giỏi, hiểu một cái là thông ngay."
Nghe cháu ngoại được khen, Tạ Chấn Quốc vui đến mức mắt gần như híp lại.
"Đúng đúng đúng, thằng bé đó đầu óc cực kỳ tốt."
"Đặc biệt là với mấy con số, nó rất có khiếu."
"Lúc rảnh lại ôm lấy cái máy tính, gõ lạch cạch một đống thứ ông chẳng hiểu gì. Rồi con robot Đậu Bao đó cứ thế mà ra đời."
"Ông thấy thích lắm, liền giữ lại bên mình cho vui."
Nói đoạn, Tạ Chấn Quốc nhìn về phía Tạ Hoài Sơ.
"Thằng nhóc này sau khi biết sở thích của Tiểu Dương, liền làm hẳn cho nó một phòng thí nghiệm."
"Còn chọn hơn chục người có nghiên cứu trong lĩnh vực này để hướng dẫn riêng cho nó."
Nghe vậy, Giang Lê đưa mắt nhìn sang Tạ Hoài Sơ.
Không biết có phải hai người quá ăn ý hay không, mà đúng lúc ấy Tạ Hoài Sơ cũng nhìn sang cô.
"Anh rõ ràng rất quan tâm đến Tiểu Dương, sao cứ làm mặt lạnh, khiến nó vừa nhìn đã sợ."
"Nó nhát gan, liên quan gì đến tôi?" Tạ Hoài Sơ nhướng mày, lạnh nhạt nói.
"Khẩu thị tâm phi (Lời một đằng trong lòng một nẻo)." Giang Lê bĩu môi, khẽ lẩm bẩm.
"Giang Tiểu Lê." Tạ Hoài Sơ không nghe rõ, theo phản xạ nhíu mày.
"Em đang nói xấu tôi à?"