Cho Em Hạnh Phúc

Chương 11: Khoe ân ái

Trước Sau

break

"Anh muốn đánh tôi à?"

Tạ Hoài Sơ: "…"

Anh dữ vậy sao? Tạ Hoài Sơ cứng ngắc thu tay lại, ánh mắt dời sang chỗ khác, "Không phải."

"Vậy vừa rồi anh định làm gì?" Giang Lê đặc biệt tò mò về hành động của anh.

"Đuổi muỗi." Tạ Hoài Sơ im lặng một lát, nói ra một câu trả lời như sét đánh bên tai.

"…"

Giang Lê nhìn quanh bốn phía, giống như thật sự đang tìm dấu vết con muỗi kia.

Ngay sau đó, cô ngẩng đầu liếc Tạ Hoài Sơ, vạch trần lời nói dối của anh.

"Sắp sang đông rồi đó, muỗi mà còn dám bay ngoài trời, gan to thật."

Tạ Hoài Sơ không biết đáp thế nào, sắc mặt có phần lúng túng.

"Thằng nhóc thối, chẳng phải cháu nói muốn kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Phương sao?"

"Đứng đó làm gì, còn không mau qua đây."

Cuộc tương tác vừa rồi giữa Tạ Hoài Sơ và Giang Lê, hai vị trưởng bối đều nhìn thấy hết.

Khi thấy Giang Lê thành công làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Lâm Quế Phương chỉ biết cạn lời.

Tiểu A Lê bình thường trông lanh lợi lắm, sao giờ đầu óc lại ngốc rồi.

Tạ Chấn Quốc thì càng thêm bất mãn, vội vàng lên tiếng giúp Tạ Hoài Sơ tìm đường lui.

Sau khi kiểm tra, thân thể của Lâm Quế Phương hồi phục rất tốt.

Sau đó hai vị trưởng bối lại nói thêm vài câu, rồi Tạ Chấn Quốc mới được vệ sĩ nhà họ Tạ hộ tống trở về.

Một tuần sau, Lâm Quế Phương xuất viện.

Hôm đó, Phương Noãn cũng đến đón người.

Còn mua cho Lâm Quế Phương rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng và quà cáp.

Tối hôm đó sau khi Giang Lê rời đi không lâu, Phương Noãn liền gọi điện cho cô hỏi tình hình.

Lúc ấy Giang Lê lừa cô, nói mình vội về vì trong xưởng có khách hàng.

Sau này, sau khi Lâm Quế Phương thoát khỏi nguy hiểm, Giang Lê mới nói thật với Phương Noãn.

Phương Noãn lập tức đến bệnh viện thăm Lâm Quế Phương, còn “phê bình” Giang Lê một trận, mắng cô không có nghĩa khí.

Gặp chuyện khó khăn mà cũng không nhớ đến cô.

Giang Lê dỗ mãi mới khiến người ta nguôi giận.

“Noãn Noãn à, sao cháu lại tiêu tiền bậy bạ thế.”

“Bà ngoại cái gì cũng không thiếu, cháu đến là bà ngoại đã rất vui rồi.”

Phương Noãn và Giang Lê một trái một phải đỡ bà lên xe.

Xe là của nhà họ Phương, người lái cũng là tài xế của Phương Noãn.

“Bà ngoại, bà đừng khách sáo với cháu.”

“Những thứ đó bà nhớ ăn mỗi ngày nhé, bà chăm sóc bản thân thật tốt thì Lê Lê mới không lo lắng.”

Lâm Quế Phương thân thiết nắm tay Phương Noãn, khẽ vỗ vỗ, trên mặt đầy thương yêu.

“Được, bà ngoại nghe lời Noãn Noãn.”

“A Lê có được người bạn tốt như Noãn Noãn, thật là may mắn.”

Thời gian trôi qua từng chút, thoắt cái lại một tuần rồi.

Hôm nay là Chủ nhật.

Chuyện lần trước hẹn với Lục Tử Dương đi dạy phụ đạo, Giang Lê dĩ nhiên không quên.

Cô thay một bộ sườn xám màu trắng sữa thanh nhã dịu dàng.

Lái chiếc xe jeep mini của mình đi đến biệt thự cũ nhà họ Tạ.

Vừa đến cổng, liền thấy Lục Tử Dương đang đứng đó.

Bên cạnh cậu ta còn có một Tạ Hoài Sơ.

“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi.” Đợi Giang Lê xuống xe, Lục Tử Dương bước nhanh tới đón.

Giọng nói dịu dàng, còn không quên lễ độ mà nhận lấy áo khoác trong tay cô, “Em đợi đến mức hoa cũng sắp tàn rồi.”

Lục Tử Dương cao hơn hẳn.

Giang Lê đứng trước mặt cậu ta, trông nhỏ xíu.

Cô vốn định giơ tay xoa đầu cậu ta một cái.

Tiếc là chiều cao có hạn, nên đành thôi.

“Cúi đầu.” Một câu bất ngờ của Tạ Hoài Sơ khiến hai người đều ngẩn ra.

“Cúi đâì cái gì?” Lục Tử Dương ngơ ngác không hiểu nhìn Tạ Hoài Sơ, hỏi.

“Của em.” Ánh mắt Tạ Hoài Sơ u ám, lạnh lẽo, nhìn khiến Lục Tử Dương run cả người.

Cậu đành cúi đầu, chờ “phán quyết” của Tạ Hoài Sơ.

“Bây giờ có thể với tới rồi.” Lần này Tạ Hoài Sơ nói với Giang Lê.

“?” Biểu cảm của Giang Lê cũng ngơ ngác y hệt Lục Tử Dương.

“Không phải cô muốn xoa đầu nó sao?” Tạ Hoài Sơ hiếm khi không nổi giận, mà còn nhẫn nại giải thích.

Giang Lê sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc tột độ, đồng thời có chút khó tin. Anh ta lại đang giúp cô sao.

“Anh à, anh đừng khoe nữa được không?”

Lục Tử Dương lúc này mới phản ứng lại ý của Tạ Hoài Sơ, không nhịn được trợn mắt khinh thường.

“Em sắp bị hai người làm cho no cơm chó rồi.”

Giang Lê: “…”

Ai khoe chứ? Thằng nhóc này mắt có vấn đề à?

Tạ Hoài Sơ: “Khoe?”

Anh hơi nhíu mày, không hiểu lắm lời của Lục Tử Dương có nghĩa là gì.

“Đúng vậy.” Lục Tử Dương vừa dẫn Giang Lê đi vào phòng khách, vừa trả lời.

“Hành động vừa rồi của anh đúng là khoe ân ái, răng em còn sắp ê luôn rồi.”

“Tiểu Dương, mắt em có vấn đề à?” Giang Lê nghe lời giải thích của cậu ta mà thật sự bất lực.

“Cận thị có tính không?” Lục Tử Dương nghiêm túc đáp.

Nghe vậy, Giang Lê theo phản xạ gật đầu, “Thảo nào.”

Cận thị, nên nhìn không rõ ràng.

Tạ Hoài Sơ nhìn bóng lưng hai người đi song song phía trước, trong tai vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của Lục Tử Dương.

Khoe ân ái.

Ân ái.

Anh và cô gái nhỏ……

Nghe có vẻ cũng không tệ.

Giang Lê và Lục Tử Dương đến khu vườn ngoài phòng khách để học phụ đạo.

Hai người ngồi đối diện nhau quanh một chiếc bàn tròn.

Giang Lê trước tiên cho Lục Tử Dương làm một bài kiểm tra nhỏ.

Thông qua việc chấm bài, cô tìm ra điểm yếu của cậu ta.

Sau đó lại dùng cách kể chuyện để truyền đạt những kiến thức đó vào đầu cậu ta.

Lục Tử Dương nghe xong liền bừng tỉnh, trên gương mặt thiếu niên tràn đầy nụ cười vui sướng: “Chị, chị thật là lợi hại.”

“Những kiến thức này lúc giáo viên chủ nhiệm giảng em hoàn toàn không hiểu.”

“Không ngờ chị chỉ nói vài câu mà em nhớ rất kỹ.”

“Theo tốc độ này mà học, em chắc chắn có thể lội ngược dòng thành học bá.”

Nghe vậy, Giang Lê không khỏi mỉm cười: “Tiểu Dương rất thông minh, chỉ là chưa dùng đúng phương pháp thôi.”

Tạ Hoài Sơ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm một quyển sách.

Hôm nay anh được nghỉ.

Thiệu Mạc Ngôn rủ anh đi câu lạc bộ chơi, anh đều từ chối.

Chỉ vì nhớ hôm nay Giang Lê sẽ đến.

Nhìn cảnh hai người ngồi đối diện vừa nói vừa cười, trong lòng Tạ Hoài Sơ dâng lên một cơn bực bội. (Không danh ko phận, đừng ghen nữa anh!)

Cô gái nhỏ cười lên rất đẹp, mà cũng cực kỳ mê hoặc người.

Anh chỉ nhìn từ xa thôi mà lòng đã loạn.

Thằng nhóc thối đó lại còn ngồi gần như vậy, sao có thể không động lòng được.

Đúng lúc này, quản gia bưng đĩa trái cây định mang ra, Tạ Hoài Sơ gọi ông lại.

“Chú Trần, để cháu.” Anh đứng dậy, phong thái ung dung mà đi qua, thong thả đưa tay, nói với ông.

“Cậu chủ, để tôi mang ra là được.”

“Cậu hiếm khi được nghỉ một ngày, sao có thể làm việc vặt này chứ.”

Tạ Hoài Sơ nhìn ông, tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra.

Giữa hàng mày ánh lên vẻ mất kiên nhẫn, môi mím lại, khí thế quanh người cũng lạnh hẳn đi.

Quản gia thấy vậy, vội vàng cung kính đặt đĩa trái cây vào tay anh, vô cùng khiêm nhường: “Cậu chủ cẩn thận một chút.”

“Đi làm việc đi.” Tạ Hoài Sơ lạnh giọng nói một câu.

Rồi bưng đĩa trái cây bước ra chỗ hai người ngoài phòng khách.

“Wow,Mango đẹp quá! Lần sau em nhất định phải tận mắt nhìn nó.”

Lục Tử Dương đang trò chuyện rôm rả với Giang Lê, thì bất chợt một bóng đen phủ xuống đầu.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, Tạ Hoài Sơ đứng đó mặt không cảm xúc.

Trong mắt anh đè nén cảm xúc, vì ngược sáng nên hai người không nhìn rõ.

Nhưng Lục Tử Dương vẫn rất nhạy bén mà bắt được tâm trạng không mấy vui vẻ của Tạ Hoài Sơ lúc này.

“Anh.” Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, nhường chỗ ngồi.

Đồng thời nhanh nhẹn nhận lấy đĩa trái cây trong tay Tạ Hoài Sơ đặt xuống.

“Học đến đâu rồi?” Anh ngồi xuống cạnh vị trí của Giang Lê, giọng trầm mà lạnh nhạt hỏi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc