Editor: L’espoir
*
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cô theo phản xạ có điều kiện liếc nhìn anh, nhìn thấy sống mũi cao thẳng cùng với đôi mắt chăm chú của anh. Sau đó lại nhìn về phía hai bàn tay gần như đan vào nhau, mu bàn tay anh có gân xanh, ngón tay thon dài luồn vào từ đầu ngón tay cô khiến năm ngón tay cô mở rộng hơn, lòng bàn tay nóng rực dán vào mu bàn tay cô, rồi anh lại ấn nhẹ cổ tay cô xuống lần nữa.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa hương gỗ trên người anh, thoang thoảng chút men rượu.
Thương Trạch Uyên nói: “Được rồi.”
Trình Thư Nghiên tập trung tinh thần, không hề phân tâm mà đưa gậy ra, một tiếng “coong” vang lên, những quả bóng tụ lại tản ra gọn gàng, va chạm lung tung vào thành bàn, sau khi va chạm, có vài quả rơi vào lỗ.
…
Hai tiếng sau, hai người đi ra khỏi quán bida.
Thương Trạch Uyên lại dẫn cô đi chơi bắn súng, bắn bóng bay.
Trình Thư Nghiên là người có tính hiếu thắng, hình thức thi đấu có thể khơi dậy sự hứng thú của cô, cảm giác bắn trúng chính xác sẽ giúp người ta giải tỏa căng thẳng.
Vì vậy sau khi chơi hai trò này, tinh thần của cô vẫn rất tốt.
Vốn dĩ cô còn muốn thừa thắng xông lên chơi trò thoát khỏi mật thất, kết quả đi ngang qua bãi biển, phát hiện có người đang nhảy nhót điên cuồng ở đó.
Trình Thư Nghiên gọi tài xế dừng xe: “Dừng ở đây đi.”
Hai người xuống xe.
Sân khấu được dựng tạm, nhưng các thiết bị như âm thanh, ánh sáng lại rất đầy đủ.
Trên sân khấu, DJ đang hô hào cuồng nhiệt, dưới sân khấu mọi người cầm những cây gậy phát sáng năm tệ nhún nhảy theo điệu nhạc. Ánh đèn nhấp nháy liên tục, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng trống ầm ầm dữ dội, không khí rất náo nhiệt, Trình Thư Nghiên cũng nhảy theo. Cát mịn dưới chân mềm mại, cô bước lên đó không cảm nhận được sự cứng rắn của mặt đất, ngược lại có cảm giác lâng lâng như say rượu nhẹ.
Có vài lần Trình Thư Nghiên nhảy không vững, lưng vô tình va vào ngực bụng anh, trong vài giây phân tâm ấy, cô nghĩ Thương Trạch Uyên luyện tập mỗi ngày quả nhiên không uổng phí, cũng khá rắn chắc.
Sau đó nhảy mệt rồi, hai người ngồi bên bờ biển nghỉ ngơi.
Thương Trạch Uyên đến siêu thị mua mấy lon bia, lại mua cho cô một trái dừa.
Vốn dĩ là anh uống bia, cô uống nước dừa, nhưng Trình Thư Nghiên ôm hút một lúc, cô cứ cảm thấy vẫn chưa đủ đô, dứt khoát để trái dừa sang một bên, cũng khui một lon bia.
Bãi biển lúc mười giờ tối vẫn náo nhiệt.
Sóng cuộn dữ dội, gió biển mặn chát.
Thương Trạch Uyên nhìn sang người bên cạnh, mái tóc dài được buộc lỏng lẻo, đuôi tóc khẽ bay trong gió đêm. Cô hơi nheo mắt nhìn ra biển, rồi ngửa đầu uống một ngụm bia lớn.
Anh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Trình Thư Nghiên quay đầu liếc anh, như thể biết anh đang cười cái gì, lên tiếng nói: “Tôi uống rượu, hút thuốc, nhảy nhót, hoàn toàn khác với người khi gặp lần đầu, đúng không?”
Thương Trạch Uyên nhướng mày, không tỏ ý kiến.
“Nếu em thật sự ngoan như vậy, thì cũng không chơi được với tôi.” Anh cũng ngửa đầu uống, yết hầu nhô lên chuyển động.
Trình Thư Nghiên cười chế nhạo anh: “Ai chơi với anh?”
Anh hỏi ngược lại: “Không chơi thì tối nay em ra ngoài với tôi làm gì?”
Trình Thư Nghiên nói: “Thư giãn đầu óc.”
“Vậy, tâm trạng thế nào?”
“Tạm được.” Cô cố ý nói như vậy, trên thực tế là rất tốt, có lẽ đây là lần thư giãn thoải mái nhất kể từ khi cô đến Giang Thành.
Tâm trạng tốt, lời nói tự nhiên sẽ nhiều hơn bình thường, Trình Thư Nghiên chủ động hỏi anh: “Còn anh? Bình thường chỉ chơi những trò này thôi sao?”
“Tôi?” Uống xong ngụm bia cuối cùng, anh hơi dùng sức, bóp dẹp lon rỗng, tiện tay ném sang một bên: “Không chơi, mấy trò này quá trẻ con.”
Đối với anh mà nói, anh thích những môn thể thao có thể mang lại cảm giác mới lạ và kích thích như trượt tuyết, đua xe, đấu võ hơn.
Trình Thư Nghiên nhướng mày: “Ý là anh dẫn tôi đi chơi những trò mà anh cảm thấy rất nhàm chán này á hả?”
“Không phải…” Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt cô: “Chơi với em thú vị hơn.”
Trình Thư Nghiên nghẹn lời.
Cô suy ngẫm kỹ câu nói này, không khỏi cảm thán lần nữa, cái trò mập mờ này, anh thật đúng là, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mở miệng là nói được.