Editor: L’espoir
*
Lúc này Trình Thư Nghiên mới quay mắt nhìn anh: “Anh nhìn ra rồi?”
Thương Trạch Uyên khẽ cười nhạo: “Tôi đâu có mù.”
Quả thực quá rõ ràng.
E là chỉ có cô là người duy nhất lầm tưởng lúc đầu Tống Hân Trúc thích Thương Trạch Uyên.
Cô đã từng có lúc thấy anh là chướng mắt vì chuyện này.
Nghĩ lại cũng khá buồn cười.
Thương Trạch Uyên cũng châm một điếu thuốc, thấy cô mãi không nói gì, lại hỏi: “Sao nào?”
Trình Thư Nghiên hỏi ngược lại: “Sao nào là sao nào?”
“Em không thấy ở đây chán sao?”
“Thấy chứ.”
“Tôi dẫn em đi chơi…” Anh cúi mắt nhìn cô, cong môi: “Sao hả?”
Anh định dẫn cô đi đâu chơi?
Cô với anh có gì để chơi chứ?
Chơi với anh thì sẽ không chán sao?
Những câu hỏi này thoáng qua trong đầu Trình Thư Nghiên, nhưng cô chỉ mất chưa đến nửa phút suy nghĩ, rồi đáp: “Được thôi.”
Hai người lần lượt trở lại bàn ăn, rồi lại lần lượt tìm cớ rời đi.
Tối nay Thương Trạch Uyên có uống rượu nên họ đặt xe đi. Thương Trạch Uyên phụ trách báo địa điểm, tài xế phụ trách lái xe, còn Trình Thư Nghiên thì phụ trách đi chơi cùng anh.
Trước tiên họ đến một quán bida.
Thương Trạch Uyên hỏi cô có biết chơi không? Trình Thư Nghiên nói chỉ xem qua chứ chưa chơi bao giờ.
“Trước đây tôi từng làm ở quán bida.” Cô nói với giọng điệu bình thản.
Thương Trạch Uyên ngạc nhiên nhướng mày: “Lại làm thêm à?”
Trước đó anh gặp cô cũng là lúc cô đang làm thêm, nhưng theo lý mà nói, cô không nên thiếu tiền mới phải.
Trình Thư Nghiên nhận lấy gậy bida từ tay anh, hờ hững nói: “Mấy cậu ấm như các anh đương nhiên là không hiểu rồi.”
Cô chọn cách nói qua loa, anh cũng không hỏi thêm nữa.
Thương Trạch Uyên chọn lại một cây gậy bida khác, cầm trong tay cân nhắc rồi quay đầu lại, phát hiện Trình Thư Nghiên vẫn đang đứng trước bàn bida, tạo dáng, nhắm vào bóng, nhưng mãi vẫn chưa đánh.
Anh cười hỏi: “Sao? Không thích quả bóng này à?”
Trình Thư Nghiên bỏ ngoài tai lời trêu chọc của anh, đứng thẳng người, quay đầu nói với anh: “Anh dạy tôi đi.”
“Được thôi.” Anh chưa bao giờ keo kiệt với chuyện này.
“Tôi biết luật chơi rồi.” Cô bổ sung.
“Vậy em muốn tôi dạy cái gì?” Một đầu gậy chạm đất, anh chống một tay lên gậy, nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không: “Không phải em đã biết hết động tác rồi sao?”
“Nhưng không được chuẩn lắm.”
Với cô, không chơi thì thôi, đã chơi là phải chơi thật chuyên nghiệp, chơi cho giỏi.
“Được.” Anh lười biếng đáp một tiếng, vừa định bước lên, lại nghe Trình Thư Nghiên nhấn mạnh: “Chỉ cần dạy bằng lời là được.”
Thương Trạch Uyên khựng lại, sau đó theo ánh mắt của cô nhìn sang bên cạnh.
Bàn bên cạnh là một đôi tình nhân trẻ, hai người dùng chung một cây gậy, nửa người nằm trên bàn, cơ thể hai người áp sát vào nhau, không để ý xung quanh mà thì thầm vào tai nhau.
Chỉ cần dạy bằng lời là được.
Không cần làm những động tác kỳ lạ.
Thương Trạch Uyên hiểu ý cô, lập tức bật cười không ngừng.
Trình Thư Nghiên biết, trong chuyện của cô, điểm gây cười của anh luôn thấp một cách kỳ lạ, vì vậy cô chờ anh cười xong với vẻ mặt vô cảm.
May mà anh biết dừng lại đúng lúc, thấy cô mặt mũi tối lại, anh dùng đầu lưỡi đẩy má, cố gắng nhịn cười.
Trình Thư Nghiên tức giận thúc giục anh: “Nhanh lên.”
Lúc này Thương Trạch Uyên mới thong thả xác gậy bước tới.
Kiểu hướng dẫn bằng lời thế này cũng khá phiền phức, chi bằng để anh làm, cô học theo.
Tư thế đứng, vị trí chân, cô bắt chước khá chuẩn xác, ngoại trừ tư thế cầm gậy.
Thương Trạch Uyên nhắc nhở mấy lần, nhưng cô vẫn không hiểu.
Im lặng một lát, anh nói: “Cái này tôi phải tự tay chỉnh lại một chút rồi.” Ánh mắt chuyển sang cô, kèm theo ý cười không rõ ràng, lại hỏi: “Để ý không?”
Trình Thư Nghiên cũng không quá kiểu cách, nói được.
Tính cách hai người đều quyết đoán, anh hỏi, cô đồng ý, không cần phải nói thêm những lời dư thừa.
Thương Trạch Uyên trực tiếp dùng tay, ngón tay giữ lấy cổ tay cô, kéo về phía trước một chút.
Cả người Trình Thư Nghiên bị lực tay của anh kéo về phía trước, anh đứng bên cạnh cô, cùng cô áp sát vào mặt bàn.
“Nâng ngón cái lên một chút.”