Đêm qua, Lục Lâm Vãn chơi quá mệt mỏi nên vốn không định thức dậy, nhưng Lục Hoài Chuẩn nói bất kể như thế nào cũng phải bắt cô đi cùng mình, bởi vì Lục Hoài Chuẩn đã chọn trước cho bố mẹ cô một số địa điểm du lịch, hôm nay, anh muốn đưua bố mẹ cô đi thăm quan Bắc Kinh, vì thế nhất định phải bắt cô đi cùng mình.
Nếu không, anh sẽ rất lúng túng nha, sẽ không biết phải làm thế nào, hơn nữa, nếu như nói sai câu gì thì sẽ không hay, cho nên vẫn muốn Lục Lâm Vãn đi cùng mình.
Hai người bọn họ rất lười, cho dù đã đến đây được vài tháng nhưng vẫn chưa đi tới Vạn Lý Trường Thành và Cố Cung, đây là những địa điểm thăm quan nhất định phải tới, vậy mà hai người bọn họ cũng chưa đi bao giờ, lần này đi một thể luôn.
Lục Lâm Vãn bị lôi kéo thức dậy, mặc dù mệt nhưng hết cách rồi, rửa mặt xong thì chuẩn bị trang điểm đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn cầm quần áo lên ướm thử ở bên ngoài, không biết mình nên mặc cái gì, hôm nay là một ngày phải đi rất lâu, cho nên mặc âu phục thì rất không thực tế, vì lẽ đó, Lục Hoài Chuẩn lựa chọn kiểu quần áo thể ȶᏂασ, cứ chọn chọn lựa lựa ở đó.
Nhưng anh lại sợ, cảm thấy không nghiêm túc, sau đó nhìn lướt qua trang phục của Lục Lâm Vãn, anh chọn lựa một bộ quần áo có màu sắc kiểu đồ đôi, hai người cùng nhau mặc đồ thể ȶᏂασ đi ra ngoài.
Đầu tiên đi tới khách sạn đón bố Lục mẹ Lục, đi ăn sáng ở đây thì sợ hai vị phụ huynh ăn không quen, anh còn đặc biệt dẫn bọn họ đi tới nhà hàng ăn sáng có thể ăn được món ăn ở vùng Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.
Nhìn chung thì bố mẹ Lục Lâm Vãn rất hài lòng với Lục Hoài Chuẩn.
Lục Lâm Vãn đi leo Vạn Lý Trường Thành với bọn họ thì cảm thấy mình sắp phát khóc rồi, mệt quá, thật sự là không muốn đi nữa, cô leo lên lưng Lục Hoài Chuẩn theo thói quen cũ, muốn bảo anh cõng mình đi đường, như vậy thì mình không cần phải đi nữa.
"Em mệt quá đi, anh cõng em đi đi."
Lục Lâm Vãn làm nũng nói một câu như vậy, Lục Hoài Chuẩn lập tức hiểu ra, ngồi xổm xuống chuẩn bị cõng cô, kết quả lại bị bố Lục mẹ Lục ngăn cản, nói: "Ơ ơ ơ, cháu làm gì thế? Cháu cứ chiều nó, thả nó xuống, đừng chiều nó, nó có chân cứ để nó tự đi đi."
Lục Lâm Vãn sắp khóc rồi, đây là bố mẹ ruột hả, cô đã mệt đến thế rồi, tiếp theo chính là đi hết toàn bộ hành trình, cô vẫn muốn khóc.
Nhưng Lục Hoài Chuẩn có thể khẳng định, chính là cô vẫn luôn có thể lực không tốt, mỗi lần vận động thì được mấy cái là đã lập tức hết hơi.
Ngày xưa, anh còn có thể bắt cô chạy bộ trước giờ thể dục, nhưng sau đó đành bỏ cuộc, sau khi Lục Lâm Vãn và anh yêu nhau, mỗi lần phải chạy bộ vào giờ thể dục, cô đều sẽ cố ý nói với anh: "Mai là cuối tuần, nếu như em chạy bộ thì sẽ bị run chân, chân run thì ngày mai hai chúng ta không thể thuê phòng được đâu, anh không thể tha cho em sao?"
Vậy Lục Hoài Chuẩn có thể không tha ư?
Hơn nữa, tiết thể dục toàn vào thứ sáu, lần nào cũng để cho Lục Lâm Vãn trốn thoát.
Lúc trước, anh bắt Lục Lâm Vãn rất chặt, sau đó Lục Lâm Vãn thản nhiên không chạy bộ ngay dưới mí mắt anh, nhưng anh chẳng dám hé răng nói một câu phàn nàn nào, người yêu của mình thì dám nói cái gì chứ?
...
Mẹ của Lục Lâm Vãn rất hài lòng đối với Lục Hoài Chuẩn, dù sao thì người lớn ấy mà, nhìn người rất chuẩn, vả lại, công việc của hai người bọn họ gặp gỡ rất nhiều người, là người tốt hay người xấu thì có thể nhận ra ngay lập tức.
Vì thế, mẹ của Lục Lâm Vãn vừa đi vừa lôi kéo Lục Lâm Vãn nói: "Vãn Vãn à, Hoài Chuẩn không tệ đâu, rất tốt, mẹ nhìn người sẽ không sai đâu, con đi theo nó, bố mẹ cũng yên tâm rồi, bố mẹ cũng thích nó."
Lục Hoài Chuẩn làm như vậy trong mấy ngày này chính là vì lo lắng bố mẹ cô không thích mình, cho nên, nếu như bây giờ bị Lục Hoài Chuẩn nghe thấy, vậy còn không phải để cho anh sướиɠ muốn chết sao?
Quả nhiên Lục Hoài Chuẩn là người tai thính, bỗng nghe thấy câu mẹ Lục nói, ghé lỗ tai vào gần Lục Lâm Vãn rồi hỏi cô: "Mẹ em vừa nói gì anh thế? Hình như anh nghe thấy tên mình."
Lúc này, Lục Lâm Vãn mới phản ứng lại, mẹ cô nói bằng tiếng địa phương nên chắc chắn Lục Hoài Chuẩn nghe không hiểu nha.
Vì thế, cô muốn trêu anh, cố ý nói: "Mẹ em vừa nói, nói anh không hợp với em, nói anh không biết quan tâm người yêu, chẳng chăm sóc cho em chút nào, còn bảo em đừng ở bên anh, về nhà sẽ tìm một người đàn ông cho em đi xem mắt, là con nhà giàu ở quê em, còn là người Ôn Châu gì đó, có rất nhiều tiền."
Lục Hoài Chuẩn đoán Lục Lâm Vãn sẽ gạt anh nhưng không ngờ cô sẽ gạt người như vậy.
Anh bị chọc tức tới bật cười: "Lục Lâm Vãn, anh ở Hàng Châu mấy năm, anh nghe hiểu đấy, em còn lừa gạt anh như vậy hả?"
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì cấu anh một cái, rõ ràng là nghe hiểu những lời này, còn cố ý hỏi cô, chính là muốn nghe chính miệng cô thuật lại một lần.
"Vừa nãy mẹ em nói, anh là người tốt, anh là người đáng để gửi gắm cả đời, bảo em nhanh nhanh gả cho anh đi, để cho bà sớm được ôm cháu trai, là ý này hả?" Lục Hoài Chuẩn nghiêm túc lặp lại một lần.
Lục Lâm Vãn bị anh làm cho tức tới bật cười: "Lục Hoài Chuẩn, anh nói em lừa anh, không phải bây giờ anh đang lừa em à? Mẹ em nói như này bao giờ?"
Lục Hoài Chuẩn: "Dịch những lời mà dì vừa nói ra thì chính là có ẩn ý như vậy đấy."
Lục Lâm Vãn: "..."
Lục Lâm Vãn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý như vậy của Lục Hoài Chuẩn thì nhớ tới chuyện lần trước anh bắt mình gọi anh là bố, anh đúng là rất đắc ý.
Cho nên suy nghĩ muốn trả thù của Lục Lâm Vãn trỗi dậy, cô đột nhiên gọi một câu: "Bố ơi!"
Bố Lục đang chụp ảnh ở đằng trước còn tưởng rằng Lục Lâm Vãn vừa gọi mình, ông bỗng nhiên quay người sang hỏi: "Sao thế bé con?"
Lục Lâm Vãn nhìn Lục Hoài Chuẩn: "Không có gì ạ, bố ơi con không gọi bố, con gọi..."
Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy ánh mắt của Lục Lâm Vãn, nghĩ tới cách gọi vừa rồi của cô thì cũng biết là cô cố ý, cố ý nói ra chuyện lần trước anh bắt cô gọi mình là bố, nếu nói chuyện này ra thì sẽ rất xấu hổ, anh vội vàng chạy qua bịt kín miệng cô lại, nói: "Chú ơi, chú hiểu lầm rồi, cô ấy gọi chú đấy, cô ấy chỉ đùa một chút với chú thôi ạ."
Lần này, Lục Lâm Vãn nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng như vậy của anh thì thật sự rất vui sướиɠ, anh cũng sẽ căng thẳng như vậy đấy.
Có lẽ anh sợ bị bố cô biết vậy mà anh lại làm như vậy, có khi sẽ mắc cỡ chết người mất.
...
Bố mẹ Lục Lâm Vãn cũng chỉ tới đây trong một cuối tuần như vậy, một ngày gặp người, một ngày gặp khách hàng, còn có một ngày đi dạo chơi, ngày thứ ba là phải đi về.
Lúc quay về, Lục Hoài Chuẩn đi tiễn họ, còn có vẻ lưu luyến không nỡ, bảo bố mẹ Lục Lâm Vãn phải thường xuyên tới, dáng vẻ ấy đúng là làm cho Lục Lâm Vãn cáu tới dở khóc dở cười.
Hôm qua, Lục Hoài Chuẩn hứa với bố mẹ cô, nói sau này Lục Lâm Vãn đi đâu sau khi tốt nghiệp thì anh sẽ đi chỗ đó, anh cũng có thể tới định cư ở Hàng Châu, bởi vì bố mẹ của mình cũng ở Hàng Châu, chủ yếu là nhìn quyết định của Lục Lâm Vãn, anh sẽ thuận theo.
Nói tới mức này rồi, có thể không hài lòng về anh sao?
Cũng đã định sẽ để cho hai người bọn họ kết hôn sau khi tốt nghiệp, thời gian vừa vặn tốt, Lục Hoài Chuẩn cũng có suy nghĩ như vậy.
Lục Lâm Vãn thật sự là quá mệt mỏi, sau khi tiễn bố mẹ cô xong, Lục Hoài Chuẩn đưa cô về, cô vừa về tới nhà anh thì lập tức nằm như chết trên ghế sofa.
Lục Hoài Chuẩn cũng đi qua ngồi như chết ở trên ghế sofa, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Hoài Chuẩn vừa mới ngồi xuống thì đã có người gọi điện thoại tới, anh nghe điện thoại, là mẹ anh gọi tới.
Mẹ anh ở đầu bên kia điện thoại nói: "Hoài Chuẩn à, cuối tuần sau con và Vãn Vãn có rảnh không? Sinh nhật của bà nội con, nên mẹ và bố con định về Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó con dẫn Vãn Vãn đến, đi chúc mừng bà nội con, vả lại, có rất nhiều họ hàng nhà mình cũng sẽ về, đến lúc đó thì gặp mặt một thể đi, thế nào?"
Lục Lâm Vãn vốn mệt lả như chết, không có tí sức lực nào, nhưng nghe thấy lời này thì bị dọa cho nhảy dựng khỏi ghế sofa, cô vội vàng cho Lục Hoài Chuẩn một ánh mắt, bảo anh không được.
Bởi vì hiện tại cô còn chưa chuẩn bị tốt để gặp nhiều họ hàng như vậy, dù sao thì con gái có da mặt mỏng mà, nếu như gặp thì xong đời mất, nhưng Lục Hoài Chuẩn lại lập tức đồng ý nói được, sau khi mẹ anh ở đầu bên kia nghe thấy anh nói được thì vô cùng vui vẻ tắt máy.
Sau khi Lục Lâm Vãn thấy anh cúp điện thoại, lúc này cô mới tức giận đánh anh một cái, nói: "Lục Hoài Chuẩn, anh... em không có kinh nghiệm trong việc này đâu, anh đưa em đi gặp người thân nhanh như vậy, em sẽ lo lắng, không phải anh nói nhà anh có rất nhiều họ hàng à? Còn vô cùng nhiều, con gái có da mặt mỏng, em sợ đến lúc đó em sẽ căng thẳng, bị dọa cho phát khóc thì phải làm sao đây?"
Lục Hoài Chuẩn véo mặt cô nói: "Không sao đâu, suy cho cùng, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, em sợ cái gì? Hơn nữa, anh cũng đã nói như vậy rồi, nếu như em không muốn gặp người thì em bảo mẹ anh phải nghĩ như thế nào, liệu bà sẽ có ấn tượng xấu về em không?"
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì cảm thấy lý lẽ này chính là có lý như thế, hình như thật sự có lý đấy.
Anh quả thực chính là một kẻ lừa gạt siêu đẳng, gặp họ hàng của anh còn khó hơn gặp bố mẹ mình nhiều, bởi vì anh có rất nhiều người thân, đây là một lần gặp rất nhiều người đấy, Lục Lâm Vãn vẫn rất lo lắng.
Lúc này, Lục Lâm Vãn cũng không ngờ tới lại vội vàng đuổi kịp nhau như vậy, bên này vừa gặp bố mẹ, bên kia đã tới.
Hiện tại, Lục Lâm Vãn bắt đầu thấy căng thẳng rồi, cô đã có thể hiểu được tâm trạng của Lục Hoài Chuẩn tuần trước, kiểu tâm trạng căng thẳng thấp thỏm bất an, thậm chí còn bắt đầu lo lắng xem đến lúc đó phải mặc quần áo gì, trang điểm như thế nào.
Lục Lâm Vãn còn không bình tĩnh bằng Lục Hoài Chuẩn, nhất là ngày hôm ấy, không cần đưa đón bố mẹ Lục Hoài Chuẩn, chỉ cần đến khách sạn vào buổi tối là được.
Từ sáng sớm, Lục Lâm Vãn đã đau đầu chuyện mình nên mặc gì, cô chọn rất nhiều quần áo những đều không hài lòng.
Lục Hoài Chuẩn ngủ ở trên giường, không được bao lâu, toàn bộ quần áo đều giống như trùm lên người anh, anh bị bừng tỉnh đi qua nói với Lục Lâm Vãn: "Cục cưng à, em mặc gì cũng đẹp, em cứ mặc bừa là được."
Không thể mặc bừa được, dù sao ấn tượng đầu tiên cho người ta rất quan trọng, nếu như mặc bừa rồi mất hứng thì phải làm thế nào?
Vì thế, Lục Lâm Vãn chọn lựa một cách nghiêm túc, cô chọn một chiếc váy dài màu trắng thanh nhã trong một đống quần áo, kếp hợp với áo khoác gió, sau đó trang điểm nhẹ nhàng rồi đi theo anh tới khách sạn.
Quả thật anh có rất nhiều họ hàng, mẹ Lục Hoài Chuẩn đang chờ đón bọn họ ở dưới tầng, dẫn bọn họ lên, khi nhìn thấy hai người bọn họ tới đây, thì vô cùng vui vẻ đi lên ôm lấy Lục Lâm Vãn, nói: "Vãn Vãn nhanh lên đây đi, để cho bác ôm cháu một cái nào, ôi ôi ôi, đúng là càng ngày càng xinh, xinh hơn lúc trước rồi."
Lục Lâm Vãn được khen thì ngượng ngùng: "Cháu chào bác ạ, bác cũng càng ngày càng đẹp."
Mẹ Lục Hoài Chuẩn lôi kéo cô vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào, trực tiếp bỏ qua Lục Hoài Chuẩn đang xách túi cho Lục Lâm Vãn ở phía sau, anh đi lên theo.
Mẹ Lục Hoài Chuẩn đã sớm biết hai người bọn họ ở bên nhau vào mấy năm trước rồi, trước đây bà cũng rất quý Lục Lâm Vãn, hiện tại, bà vừa dẫn cô lên vừa giới thiệu họ hàng trong nhà cho cô biết, họ hàng trong nhà có hơi nhiều, nhớ được từng người đã là một phiền phức, vì thế bảo cô cứ gọi giống bà.
Họ hàng trong nhà thật sự rất nhiều, đặt phòng riêng lớn nhất của khách sạn mà cũng ngồi kín, thấy Lục Lâm Vãn đi vào, mọi người đồng loạt nhìn sang.
Nghiêm túc như vậy là bởi vì nhà bọn họ có truyền thống khi dẫn tới gặp người lớn trong nhà thì chính là sắp kết hôn rồi, nói thẳng ra, chính là chắc chắn sẽ kết hôn mới có thể đến gặp người lớn trong nhà, cho nên lần này đưa người yêu của Lục Hoài Chuẩn tới thì sau này chắc chắn sẽ kết hôn, đều là một phần trong đó, đương nhiên mọi người sẽ cảm thấy rất hào hứng.