Hồng Lăng hơi kinh ngạc, trong hai năm qua đây là lần đầu tiên Vương phi đề cập đến chuyện tình của cửa hàng.
“Mười cửa hàng này đều là đồ cưới của Vương phi, tuy rằng hai năm qua kinh doanh không tốt, nhưng hàng năm lợi nhuận thu vào cũng trên dưới một ngàn lượng.” Hồng Lăng báo cáo chi tiết. Tiền sổ sách không nhiều lắm, nhưng chung quy so với thiếu hụt vẫn tốt hơn.
“Đem sổ sách buôn bán trong hai năm qua của các cửa hàng đến bản Vương phi xem thử. Sau đó, cho gọi chưởng quỹ của mười cửa hàng tới gặp bản Vương phi.” Mộ Dung Thư thoáng trầm tư một lát sau quay lại phân phó. Trong vòng hai năm không quan tâm, mấy cửa hàng này chắc chắn sẽ không được quản lý tốt như vậy. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể xem trước sổ sách rồi lại tính tiếp.
Hồng Lăng đối với Mộ Dung Thư bỗng nhiên quan tâm đến việc kinh doanh của mấy cửa hàng cũng không khỏi có chút kinh ngạc, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Chuyện của chủ tử càng hỏi ít càng tốt.
“Vâng.”
Qua khoảng chừng nửa canh giờ, Hồng Lăng đem sổ sách cầm tới. Sau khi Mộ Dung Thư mở ra, liền vừa uống trà, vừa tra xét.
Nàng xem xét từng mục thu chi cực kỳ cẩn thận, trong lòng âm thầm đánh giá. Càng xem đôi mày liễu của nàng càng nhíu chặt. Có một vài khoản rất lộn xộn, không cần nhìn nhiều, chỉ cần xem vài tờ đã khiến cho Mộ Dung Thư nhìn rõ sổ sách nhất định có vấn đề. Cũng khó trách, trong hai năm qua hoàn toàn mặc kệ, làm cho đám gia nhân này nhất thời nảy sinh một chút tâm tư trong lòng.
Mười cửa hàng, bình quân mỗi năm mỗi nơi là một trăm lượng bạc! Cái này tựa hồ rất không được!
Theo trong sổ sách theo từng mục là đã có thể thấy trong mười chưởng quỹ đã có bốn đến năm người lừa gạt, căn cứ theo sổ sách ghi lại, nàng tính được, doanh thu ít nhất của mỗi cửa hàng một năm là một ngàn lượng! Trong đó có ba tửu lâu hai khách điếm, một cửa hàng tơ lụa, hai cửa hàng bán ngọc khí, còn có hai cửa hàng may. Dù cho có kinh doanh không tốt, cũng có khả năng thu vào ít như vậy!
Không biết trước kia trong đầu Mộ Dung Thư đó trong đầu tột cùng là chứa cái thứ gì? Là keo dán? Hay giấm chua lâu năm? Chẳng lẽ không thấy chuyện khác? Nếu như có một ngày, Vũ Văn Mặc bỏ nàng, sợ rằng nàng chỉ có một con đường duy nhất là về nhà nương rồi chờ người nhà chế nhạo!
Vào lúc đang chút tức giận vì sổ sách lộn xộn, Hồng Lăng nhẹ giọng nói: “Vương phi là muốn dùng bạc? Nếu như cần, nô tì có thể đến lĩnh ở phòng thu chi.”
“Không cần.” Mộ Dung Thư nhàn nhạt mở miệng lắc đầu trả lời. Sau đó liền đưa sổ sách của năm cửa hàng có dấu hiệu đang lừa gạt nàng cho Hồng Lăng, phân phó nói: “Ngày mai cho gọi chưởng quỹ của mấy cửa hàng này đến đây.”
Hồng Lăng kinh ngạc nhướng nhướng mày, lập tức đáp: “Vâng.” Sau khi tỉnh lại Vương phi quả nhiên không giống lúc trước, mọi việc đều có chủ kiến, hơn nữa chỉ bằng một ánh mắt một động tác đã khiến cho người khác không tự chủ được liền tôn trọng. Trong lòng càng thêm chắc chắn, trải qua chuyện của nửa tháng trước Vương phi đã thay đổi.
Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn cảnh sắc chung quanh, khóe miệng khẽ cong lên, nói với Hồng Lăng rằng: “Chúng ta đến chỗ khác đi dạo một chút.” Mấy ngày nay nàng chỉ ngồi ngây ngô trong Mai viên, tuy cảnh sắc tươi đẹp, nhưng nhìn lâu cũng có chút nhàm chán.
“Vâng ạ.”
Sau khi hai người ra khỏi Mai viên, Hồng Lăng đi trước dẫn đường đến hoa viên lớn nhất vương phủ.
Trên đường, Mộ Dung Thư âm thầm đánh giá Hồng Lăng, nàng là nha hoàn hồi môn của Mộ Dung Thư, đi theo bên người của Mộ Dung Thư đã mười năm, mà trong hai năm qua Mộ Dung Thư tính tình bất ổn nên đã nhiều lần làm chuyện hồ đồ, nếu không phải có nha đầu Hồng Lăng phía sau âm thầm thu dọn, thì có lẽ bây giờ Mộ Dung Thư đã bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên đối với Hồng Lăng, sau nửa tháng âm thầm quan sát, nàng cho rằng có thể tin tưởng, về phần nhóm nha hoàn khác trong Mai viên, vẫn còn phải quan sát, dù sao tai mắt quá nhiều, đến cùng những tai mắt đó là của ai, bây giờ nàng cũng chưa thể xác định được.
Đối với Mộ Dung Thư trước kia, nàng chỉ có thể lắc đầu cười lạnh, làm người quá thất bại, làm nữ nhân càng thất bại! Khó trách Vũ Văn Mặc từ đầu tới cuối không coi nàng ta vào đâu, thật sự là người làm người ta quý không nổi a! Bất quá … Đối với tên Vũ Văn Mặc này, nàng không có gì để nói, đối với nam nhân có tam thê tứ thiếp, thân thể và tư tưởng của nàng dĩ nhiên sẽ tự động bài xích, sau này nên tránh tiếp xúc thân mật cùng hắn càng tốt. Về phần khúc mắc tình cảm, tốt nhất là khỏi bàn tới.
Thế nhưng tình huống trước mắt, dường như nếu nàng muốn ở trong vương phủ, nhất định phải bỏ ra ít tâm tư!
Đang lúc suy xét phải trái, bên tai truyền đến tiếng nói của Hồng Lăng: “Vương phi, phía trước có một cái đình, vừa lúc có thể ngồi nghỉ một lát. Trong hồ nước lúc này còn có kim ngư* bơi dạo.”
* : cá vàng
“Ân, đi xem.” Mộ Dung Thư gật đầu, giương mắt nhìn về đình phía trước, càng đi đến gần phía trước thì lại có cảm giác từng cơn gió mát thổi về phía mình.
Ngồi ở trong đình, mắt nhìn lướt qua cũng có thể thấy hồ nước gợn sóng lăn tăn. Quả thực như lời của Hồng Lăng, trong hồ nước kim ngư dạo chơi tung tăn, hồ nước trong suốt, màu kim quang từ vây cá, khóe môi nàng cong lên, nụ cười thanh nhã hiện lên trên môi.
Hồng Lăng đứng ở một chỗ nhìn đến ngây ngốc, lúc này Vương phi thật là làm cho người ta không thể rời mắt, rõ ràng vẫn là dung mạo như trước, thế nhưng lại trầm mặc bình tĩnh, ưu nhã khí chất phát ra từ bên trong, còn lúc này nàng đang mặc sam y* màu xanh biếc thúy, váy dài màu xanh biển có thêu hoa cỏ, lại khoác lên một yên sa** mỏng xanh thúy cùng màu, tôn lên cơ thể nõn nà khí chất như u lan, càng kiều mị bảy phần tươi đẹp ba phần. Hồng Lăng nghĩ, nếu Vương gia thấy Vương phi lúc này, nhất định sẽ động lòng.
* : áo lót của nữ nhân xưa ( chắc vậy a~ :v )
** : áo lụa mỏng
Nhận thấy được tầm mắt của Hồng Lăng, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn sang, cười khẽ một tiếng nói: “Hôm nay bản Vương phi có chỗ nào không đúng sao?”
“Hôm nay Vương phi rất đẹp.” Gò má hiện lên một đám mây đỏ, Hồng Lăng lập tức thu hồi tầm mắt, thành thành thật thật trả lời.
Mộ Dung Thư mỉm cười, tâm tư của Hồng Lăng sao nàng không biết, dù nàng không phải là Mộ Dung Thư trước kia, nhưng hành vi cử chỉ khí chất các phương diện còn lại làm sao giống nhau được! Bất quá cho dù nàng ta nghĩ thế nào, bây giờ Mộ Dung Thư là nàng, nàng là Mộ Dung Thư, đây đã là chuyện không cách nào sửa được.
Lúc này, từ xa có ba nữ nhân xinh đẹp như hoa, trang phục tỉ mỉ đang đi tới, ba người cười cười nói nói, tiếng cười duyên dáng vang lên không ngừng. Đi theo sau là ba nha hoàn mặc trang phục sắc xanh đậm.
“Vương phi, là Đại phu nhân, Tam phu nhân và Tứ phu nhân.” Hồng Lăng khom người nói khẽ bên tai Mộ Dung Thư. Trong mắt đảo qua một chút lo âu, ba vị phu nhân này so với Nhị phu nhân còn khó đối phó hơn . Trong ngày thường không ít lần âm thầm ngáng chân Vương phi, mà Vương phi tức giận đến mức nào cũng không có cách trị các nàng, dù sao ba người các nàng quá giảo hoạt. Vương phi không có tâm cơ, không thể chối được sau cùng vẫn là người thua thiệt.